Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 466 -




Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng: “Đã rõ, Thần Sứ đại nhân, thuộc hạ sẽ không quên lời dặn dò của Thần Sứ đại nhân.”
Điền Đường nhìn vẻ mặt của hắn, xoay người kêu người đem đồ vật đưa lại đây.
Lâm Thành Phúc nhìn đồ vật được đưa tới thì đôi mắt trừng lớn cả lên.
“Những bộ giáp này các ngươi cẩn thận mặc ở trên người, đây là Gia Cát Liên Nỏ, an toàn là trên hết, các ngươi mang thêm mấy cái cũng tương đối tốt, về phần cái này……” Điền Đường từ một bên cầm một ít vũ khí: “Đây là chủy thủ ta cố ý kêu Du Giang dẫn người làm, lực sát thương cực lớn, các ngươi mang ở trên người, làm vũ khí phòng thân, Gia Cát Liên Nỏ tuy tốt, chỉ có thể dùng cho viễn trình, một khi bị người gần người, vẫn là chủy thủ tương đối thực dụng.”
Lâm Thành Phúc đương nhiên biết Du Giang là ai.
Tuy rằng thời gian Du Giang xuất hiện không dài, nhưng hắn họ Du, liền giống như Du Ninh và Du Ý, là người được Điền Đường tán thành, trấn Thần Linh to như vậy, họ Du cũng vẻn vẹn chỉ có này ba người mà thôi.
Có Du Ninh cùng Du Ý như châu như ngọc ở đằng trước, năng lực của Du Giang như thế nào, cũng rõ ràng.
Hắn cũng biết mặc kệ ba người này là ai, đều có nhiệm vụ trong người, tỷ như nói Du Ninh là trường học, Du Ý là bệnh viện, Du Giang nhất định cũng có nhiệm vụ thuộc về hắn, nhưng lần này Điền Đường lại cố ý để Du Giang vì bọn họ mà thiết kế chế tạo vũ khí, nhất định đã phí một phen tâm tư.
Lâm Thành Phúc lại lần nữa khom người cảm tạ: “Đa tạ thần sứ đại nhân.”
Nói xong, hắn lập tức gọi người cất giấu kỹ mấy thứ này cẩn thận.
Vật nhỏ chủy thủ, mỗi người một kiện, có thể tùy thân mang theo, ngày thường sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, gặp được nguy hiểm cũng có thể mang đến tác dụng lớn.
Sau khi kiểm kê xong toàn bộ đồ vật, đoàn người Lâm Thành Phúc cũng thật mau rời đi.
Từ trấn Thần Linh đi ra ngoài, một đoạn đường thật dài hiện giờ đều thuộc về phạm vi của trấn Thần Linh, đường đầm đất cũng một đường trải qua đi, xe ngựa hành tẩu, cũng không gặp qua việc xóc nảy.
Chờ đến khi xe ngựa bắt đầu xóc, bọn họ cũng đều biết mình đã rời khỏi phạm vi của trấn Thần Linh, trong nháy mắt mọi người đề cao cảnh giác, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu một đường đi về phía trước như cũ.
Lúc này trấn Thần Linh, sau khi tiễn đám người Lâm Thành Phúc rời đi, mọi người cũng sôi nổi giải tán.
Điền Đường, Bùi Phong Bình cùng Từ Triết ở lại cuối cùng.
“Bùi lão có bằng lòng đảm nhiệm một ít chức vụ ở trấn Thần Linh hay không?” Điền Đường chủ động tiến lên.
Lời này vừa được nói ra, phản ứng đầu tiên của Bùi Phong Bình chính là nhíu mày.
Điền Đường mỉm cười: “Bùi lão hiện giờ dạy học ở trường, không bằng giúp Du Ninh cùng nhau quản lý một chút về chuyện của trường học, trấn Thần Linh có nhiều học sinh, trường học cũng nhiều, nhưng người quản lý thật sự chỉ có Du lão sư cùng Tô lão sư, nếu như Bùi lão nguyện ý hỗ trợ, khẳng định có thể chia sẻ không ít.”
Thật ra cái nàng muốn là trực tiếp đưa ra chuyện về phương án hệ thống quản lý, hiện tại Bùi Phong Bình tuy rằng tán thành trấn Thần Linh, lại không có dung nhập chân chính, chỉ sợ còn cần một đoạn thời gian để thích ứng, để hắn bắt đầu quản lý từ trường học, cũng có thể khiến cho hắn càng mau dung nhập trấn Thần Linh.
Quan trọng nhất chính là hiện tại trấn Thần Linh, sinh cơ bừng bừng nhất chính là trường học, Bùi Phong Bình ở trong trường học tiếp xúc với càng nhiều người, hiểu biết đối với trấn Thần Linh cũng liền càng nhiều, chờ tới thời điểm thích hợp, có lẽ cho dù nàng không đề cập tới, Bùi Phong Bình cũng sẽ chủ động gia nhập vào trung tâm phát triển của trấn Thần Linh.
Hơn nữa trường học cũng không được tính là nơi là đánh sâu vào bộ máy trung tâm, đối với người như Bùi Phong Bình mà nói, cái hắn có thể dễ dàng tiếp nhận nhất cũng chính là trường học.
Quả nhiên, sau khi nghe Điền Đường nói chỉ là giúp đỡ quản lý trường học trước, Bùi Phong Bình cơ hồ không có do dự lâu lắm, liền gật đầu đồng ý, còn cùng Điền Đường nói về một số vấn đề nổi lên ở trường học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận