Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 124 -




Điền Đường cũng đang tự hỏi nên xử lý tình huống của trấn Phong Thu thế nào, nàng cảm thấy con đường phát triển của thôn Điền gia có nét riêng của nó, mà trấn Phong Thu thật ra đứng được là nhờ ỷ lại với thế lực bây giờ, nếu tiếp nhận trấn Phong Thu, nhất định sẽ không có cách nào nhẹ nhàng thoát khỏi thế lực khống chế phía trên.
Cho nên mấy lần nàng tới mang người đi đều là những người nghèo khổ chứ không phải cư dân của trấn trên hay trong huyện.
Nói đơn giản ra là Điền Đường cần người, không cần trấn.
Nàng nhìn Lý Chính, có lẽ bởi vì cơ thể không khỏe nên lúc này nhìn Lý Chính cực kỳ suy yếu, thậm chí trạng thái của hắn không khác với Chu phu nhân đang nằm ở trong phòng lắm, cùng lắm hắn cũng chỉ có thể ráng tự mình đi đường mà thôi.
Người như vậy tựa hồ chỉ cần lơ đãng một cái liền sẽ xảy ra chuyện.
“Ta muốn hỏi Lý Chính, sẽ suy sét như thế nào về tương lai của trấn Phong Thu? Nếu có một ngày chiến sự lan đến phải làm như thế nào?” Điền Đường trực tiếp hỏi.
Lý Chính cười khổ: “Có thể làm như thế nào, ta chẳng qua chỉ là một Lý Chính nho nhỏ, trấn Phong Thu lớn như vậy đối mặt với thổ phỉ đột kích còn không có lực chống cự lại, huống chi là bị chiến sự lan đến, chẳng qua là giống như thịt cá trên thớt, chỉ ngóng trông có thể sống lâu hơn một chút trong loạn thế này thôi.”
Đi đến hoàn cảnh thế này, tất cả mọi người đều không có chỗ trốn.
Điền Đường có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Lý Chính, trước mắt người này không có suy nghĩ khác, tựa như giống như lời hắn nói hắn chỉ muốn sống lâu thêm một chút mà thôi.
Dân của trấn Phong Thu tuy rằng hiện tại ở trên trấn, nhìn qua có vẻ tốt hơn so với du dân, nhưng thật ra bản chất cũng không quá khác nhau.
Những người này tốt hơn rất nhiều so với người trước đây nàng xử lý, đặc biệt là sau khi trải qua quá trình bọn họ cứu Chu phu nhân.
“Chu Lý Chính, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Điền Đường nhìn về phía Lý Chính, biểu tình nghiêm túc.
Vẻ mặt Lý Chính mờ mịt quay đầu lại nhìn Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh có thể đoán được suy nghĩ của Điền Đường, đối mặt với Lý Chính đang biểu lộ vẻ mờ mịt mở miệng nói: “Thật ra trước đó nàng là người cứu Chu phu nhân, nếu Lý Chính tin ta, cũng nên tin nàng, chỉ có nàng mới có thể thật sự cứu được trấn Phong Thu.”
Lời nói của Bạch Phục Linh khiến cho Lý Chính vẫn mờ mịt như cũ, nhưng biểu tình khi hắn nhìn về phía Điền Đường đã không còn giống như là đang nhìn một hài tử, ngược lại có chút suy nghĩ sâu xa.
Sự tin tưởng của Lý Chính đối với Bạch Phục Linh đến từ việc trước đây Bạch gia làm nghề y ở trấn Phong Thu, nhưng hiện tại Bạch Phục Linh lại đem phần tín nhiệm vô điều kiện này chuyển lên người một tiểu cô nương, nói không kinh ngạc thì là giả, chỉ là trên hết hắn càng tò mò Bạch Phục Linh làm như vậy là có mục đích gì.
“Có thể cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì không?” Lý Chính đối mặt với Điền Đường, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào.
Chưa nói đến Lý Chính, ngay cả Bạch Phục Linh cũng rất tò mò mục đích của Điền Đường, sau khi Lý Chính dò hỏi hắn cũng tò mò dựng thẳng lỗ tai lên, muốn xác nhận suy nghĩ của Điền Đường.
“Nếu ta nói chỉ là đồng cảm vì bản thân mình cũng như vậy, Lý Chính có tin tưởng không?” Điền Đường chuyển vấn đề đẩy qua cho Lý Chính.
Lý Chính nhíu mày.
Điền Đường bất đắc dĩ bật cười: “Hẳn Lý Chính biết khoảng thời gian trước cũng từng có thổ phỉ xuất hiện, có một lần cha nương ta đều mất tích, cho nên ta thấy đồng cảm vì chính bản thân mình từng bị như vậy, vô cùng đồng cảm với những gì mọi người trên trấn gặp phải, giờ trấn Phong Thu lại gặp chuyện lần nữa, ta muốn xin Lý Chính hỗ trợ hỏi thăm tình huống của thổ phỉ một chút.”
Lý Chính bỗng dưng trợn to mắt: “Ngươi muốn tìm thổ phỉ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận