Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 647 -




Không thể không thừa nhận rằng thực tế có đường tắt trong việc dạy học, sau khi học xong phương pháp dạy học thì có thể làm cho đệ tử hiểu nội dung của sách giáo khoa nhanh hơn khi học trên lớp.
Thương thành giáo dục của Điền Đường chỉ là một thương thành sơ cấp, cũng có một ít sách liên quan đến hướng dẫn dạy học nhưng tổng quan mà nói thì không thích hợp dùng trong trấn Thần Linh, hơn nữa hầu như mỗi ngày lão sư của trấn Thần Linh đều thay đổi, không hoàn toàn cố định nên nàng vẫn chưa lấy ra dùng.
Vả lại còn có Du Ninh ở đây, trình độ dạy học trong trường học ở trấn Thần Linh đã được cải thiện lên rất nhiều, việc nâng cao trình độ dạy học là vô cùng quan trọng nhưng không thể vì vậy mà nóng vội nhất thời được.
Ban đầu nàng còn muốn chờ thêm một quãng thời gian nữa mới tính đến chuyện dạy học nhưng không nghĩ tới lại có bá tánhg đồ lên tận cửa cho nàng như vậy.
Vẫn chưa xem hết nội dung phía sau của quyển sách nhưng Điền Đường đã cảm thấy được đây chính là thứ hoàn toàn phù hợp với trấn Thần Linh, một quyển sách hướng dẫn dạy học phù hợp với mọi lứa tuổi.
“Bùi lão có ý kiến gì về quyển sách này không?” Điền Đường nhìn Từ Triết, chân thành hỏi.
Từ Triết thấy Điền Đường hỏi thế thì đã biết rằng nàng đã bằng lòng muốn dùng quyển sách này rồi, cười lắc đầu: “Lão sư nói chỉ cần thần sứ đại nhân hợp ý thì bất kể dùng như nào cũng được, hắn chỉ hy vọng có thể góp sức lực của mình cho nền giáo dục của trấn Thần Linh.”
Điền Đường khép sách lại, trầm tư một lát, một chốc sau ngẩng đầu hỏi: “Vậy ngươi có nguyện ý đi thêm một chuyến nữa không?”
“Nguyện ý!” Từ Triết gật đầu không do dự.
“Ngươi còn chưa biết chuyện ta nói là gì đâu mà đã đồng ý nhanh như thế à?” Điền Đường bật cười.
Từ Triết cũng cười: “Thần sứ đại nhân muốn thuộc hạ đi xưởng in ấn sao?”
“Không hổ là Từ sư gia, có thể đoán được ý nghĩ của người khác.” Điền Đường mỉm cười đưa tay ra, đưa quyển sách trong tay cho Từ Triết rồi nói tiếp:
“Quyển sách của Bùi lão, ngươi hãy mang chúng đi xưởng in ấn đi. Bảo bọn họ in ra khoảng 100 bản, giá in giới hạn trong 50 đồng, chỉ bán cho các lão sư trong trường học đã đăng ký, mỗi quyển sách bán ra, Bùi lão đều có thể nhận 25 đồng.”
Từ Triết nhận lại sách, kinh ngạc nhìn Điền Đường.
“Giá bán không cao, lợi nhuận cũng không cao nên chỉ có thể cho Bùi lão chừng đó. Nếu dựa theo thời gian biên soạn để tính toán thì việc làm ăn của Bùi lão xem như lỗ vốn rồi, chỉ hy vọng đến lúc đó Bùi lão không nói ta keo kiệt là được.” Điền Đường nói xong trên mặt hiện ra một nụ cười sâu, trong lời nói tràn ngập sự chân thành.
Lần này Từ Triết đã hoàn toàn tiếp nhận quyển sách: “Ta nghĩ lão sư còn rất vui vẻ là đằng khác.”
Điền Đường xoay người lại, lấy một quyển sách ở một bên ra: “Vốn dĩ chuyện này dự định sẽ từ từ tính, chẳng qua lần này ngươi phải đi tìm xưởng in ấn, thuận tiện nói bọn họ in quyển sách này luôn. Đợt in đầu tiên lấy 100 bản, tính toán số lượng một chút thì mỗi loại đều lấy cho ta một quyển, sau đó rút ra mỗi loại hai bản, gửi tới thư viện."
Thư viện lúc trước cũng đã được xây dựng , nhưng vì tình huống đặc thù nên sách gửi thư viện không nhiều lắm, ngoại trừ sách giáo khoa bình thường ra thì là sách nền tảng dạy học mua từ thương thành giáo dục sơ cấp, đặt thêm một ít sách vào để hỗ trợ cho những người đọc không đủ tiền mua.
Tuy trước mắt trấn Thần Linh có rất nhiều ngành nghề, đại đa số mọi người đều có thể kiếm đủ tiền để mua, nhưng xác thật cũng có một số ít người, bởi vì các loại nguyên nhân hạn chế mà chỉ có thể dựa vào một ít công việc đơn giản để miễn cưỡng nuôi sống bản thân.
Đi học là miễn phí nhưng sách bút lại cần phải bỏ tiền ra mua, nên ngoại trừ chi tiêu ăn uống hàng ngày ra thì những người này chỉ có thể mua một vài quyển sách và đồ dùng để học, việc mua thêm đồ đối với bọn họ cũng là một loại gánh nặng.
Điền Đường quản lý trấn Thần Linh, có thể hỗ trợ đồ ăn thức uống cho những người đã mất đi năng lực làm việc, nhưng nhiều hơn nữa thì không được, dù sao những người này vẫn có năng lực sinh hoạt, nếu trấn Thần Linh ngay cả sinh hoạt của những người này cũng muốn gánh vác hết toàn bộ thì ngược lại sẽ làm những người này mất đi khả năng lao động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận