Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1085 -




Một lúc lâu sau, Điền Đường buông tay, tuy rằng hốc mắt nàng vẫn mang tơ đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Chu Hồ, ngươi nói sai rồi, mang đến an bình cho thành Thần Linh không chỉ có ta, còn có ngươi.” Điền Đường nói, trên mặt mang theo nụ cười, “Hiện tại thiên hạ còn có không ít bá tánh đang chịu khổ, hiện tại ngươi ở đây làm hết thảy, cũng là đang cố gắng vì bá tánh thiên hạ, ngươi phải tin tưởng vững chắc, những gì sau đó ngươi làm được đều đáng giá, bởi vì mỗi một bước đi của ngươi có thể sẽ cứu được một mạng người, các ngươi đều đang vì sáng tạo một thái bình thịnh thế mà góp một viên gạch.”
Chu Hồ giật mình, sau khi hoàn hồn lại khom người: “Vì bá tánh thiên hạ, may mắn không làm nhục mệnh.”
……
Sau khi rời khỏi khu nghiên cứu khép kín, Điền Đường đứng bên cạnh xe ngựa, quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt cao ngất bên ngoài khu nghiên cứu, đồng thời thủ vệ canh giữ bên cạnh cánh cửa sắt, cùng với nhân viên nghiên cứu bên trong cũng đều yên lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Nơi này không phải phòng giam, người bên trong muốn đi ra ngoài cũng không bị hạn chế triệt để, nhưng nghiên cứu chuyện này vốn cần thời gian đầu nhập, đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, chỉ cần bọn họ lựa chọn con đường này, như vậy cả đời sau đó, có thể đều không thể từ nơi này chân chính đi ra ngoài.
Mỗi một nhân viên nghiên cứu đều đáng kính trọng, bởi vì sự tồn tại của bọn họ, mới có thể có thay đổi khoa học kỹ thuật mạnh mẽ hơn, mới có thể mang đến màu sắc mới cho thế giới này.
Nàng nhìn một lúc lâu, mới giơ tay quơ quơ, sau đó xoay người ngồi lên xe ngựa.
Ứng Liên đi theo Điền Đường lên xe ngựa, nghiêm túc nhìn Điền Đường.
Điền Đường quay đầu đi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Thần sứ đại nhân muốn khóc thì cứ khóc đi.” Ứng Liên thấp giọng, giơ tay đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.
“Ta sẽ không khóc, ta là thần sứ, khẳng định không thể khóc.” Điền Đường quay đầu lần nữa, tránh ánh mắt trực tiếp của Ứng Liên, “Ta chỉ là… chỉ là có chút không khống chế được... Ta là thần sứ a, ta có năng lực này, cứu bá tánh không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Nàng không phải là máy móc lãnh khốc vô tình đi làm nhiệm vụ, nàng cũng chỉ là một người bình thường, kiếp trước nàng là người bình thường, hiện tại nàng cũng vẫn chỉ là một người bình thường.
Lúc trước sau khi khôi phục trí nhớ, ngay từ đầu nàng cũng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản của mình, sau đó cũng là bởi vì tình thế bức bách không cho ai đi đường cả.
Nhưng nàng muốn làm cũng chỉ là sự việc cơ sở nhất tầm thường nhất ở trong trí nhớ của nàng, chiến tranh, thiên tai, lưu vong, tù binh... Những thứ này ở trong mắt kiếp trước của nàng, đều là việc trong TV, là việc quốc gia khác.
Nàng biết mình kiếp trước an bình là do sau lưng có quốc gia cường đại thủ hộ, nàng cũng rất rõ ràng một quốc gia cường đại ý nghĩa như thế nào.
Mà nàng vừa vặn có năng lực này, vừa vặn có được khu an toàn, cho nên nàng đã làm, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ ra, nàng cũng muốn cứu càng nhiều người, ít nhất ở trong phạm vi năng lực của nàng, nàng hi vọng bá tánh thiên hạ bởi vì chiến tranh mà người tử vong càng ít.
Điền Đường nói xong, phát hiện sau lưng không có âm thanh, nhìn lại, lại phát hiện Ứng Liên đã lệ rơi đầy mặt.
Mà trên tay Ứng Liên vẫn cầm chiếc khăn tay lúc trước đưa cho nàng.
Điền Đường vội vàng nhận lấy khăn tay của nàng lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, nói như thế nào mà ngươi còn khóc trước ta, ngươi đừng khóc, ai, thế nào mà nước mắt càng lau càng nhiều, Ứng Liên tỷ, ngươi đừng khóc…”
“Không khóc, ta không khóc.” Ứng Liên tự mình cầm khăn tay thô bạo lau nước mắt trên mặt, thật vất vả mới lau sạch, chỉ là nhìn Điền Đường trong chốc lát, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nàng lập tức nghiêng đầu, “Xin lỗi, thần sứ đại nhân, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện quá khứ.”
Điền Đường ngồi đối diện Ứng Liên, có lẽ là trong khoảng thời gian này ở chung lâu, nàng nhìn thấy đều là Ứng Liên của hiện tại, dần dần quên mất dáng vẻ trước đây của Ứng Liên.
Lúc này nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Liên hình như là khi nàng đi theo một trong nhưng tù binh.
Nếu như không phải đi tới thành Thần Linh, chỉ sợ Ứng Liên đã chết từ lâu.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ứng Liên, Điền Đường đột nhiên cảm thấy nhói trong lòng, thật ra bất kể là Ứng Liên hay là Chu Bình, lúc bọn họ cảm hoài tâm tình đều phức tạp, đối với bọn họ mà nói, trước khi đến thành Thần Linh, cuộc sống của bọn họ thật ra đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chính là bởi vì biến hóa như vậy, mới làm cho bọn họ rất dễ dàng bị xúc động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận