Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 408 -




Trong thời gian ở huyện Khê Lâm để làm việc cùng Triệu Đồ, dưới áp lực của Văn Bình, huyện Khê Lâm có thể duy trì trạng thái tốt đẹp, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài, nếu hơi sơ sẩy, có thể toàn bộ huyện Khê Lâm cũng đều sẽ gặp đả kích cực lớn.
Thay dẫn mang lão nhân đi đến huyện Khê Lâm để trải qua những ngày tháng phải sống trong sự đề phòng, còn không bằng ở lại kinh thành, cho dù những ngày trôi qua cũng chỉ là một ngày bình thường, nhưng ít nhất có thể cam đoan rằng cho dù kinh thành có thất thủ trước, thì cũng có thể sống sót thật tốt.
Chẳng qua là hiện tại đã trở nên vô cùng khác với trước.
Nơi đó chính là trấn Thần Linh, cũng là trấn Thần Linh chân chính!
Trên đường mà Từ Triết dẫn lão nhân đi đến trấn Thần Linh, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Lúc sắp đến trấn Thần Linh, Từ Triết cũng đã nhìn lão nhân: "Lão sư, có lẽ có một ngày chúng ta sẽ được gặp "Thiên hạ đại đồng*" thật sự."
(*): xuất xứ từ Lễ ký, miêu tả về một thế giới lý tưởng mà Trung Quốc thời cổ đại theo đuổi, đại diện cho mong ước tốt đẹp của nhân loại hướng tới xã hội tương lai, tức thiên hạ là một nhà, mọi người đều bình đẳng với nhau, hữu nghị thân thiện và giúp đỡ lẫn nhau.
Lời này của Từ Triết vừa nói, cho dù là lão nhân vẫn luôn đáp lại hy vọng của hắn cũng phải nhíu mày.
Từ Triết vừa nhìn cũng đã biết lão nhân cũng sẽ không tin hắn, hắn vội vàng nói: "Lão sư, người biết tính cách của ta, trước nay vẫn luôn chắc chắn thì mới nói, lão sư nhìn cũng sẽ biết, những điều ta nói đều là sự thật.”
Lão nhân nhíu mày, ông cũng hiểu tính tình của Từ Triết, cho nên ông mới cảm thấy Từ Triết đã nói quá: "Người thiên hạ đại đồng, nhân nghĩa lễ trí tín không thể thiếu một thứ. ‘... già có chỗ chết, trẻ khỏe có chỗ dùng, nhỏ có giáo dưỡng, người già, góa phụ, mồ cô, tàn tật, ốm đau đều được chăm dưỡng, là gian hiểm dối trá không phát sinh, trộm cướp giặc loạn chẳng tồn tại, cửa ngỏ không cần đóng chính là đại đồng’, hiện giờ thiên hạ loạn thế, ngươi lại nói thiên hạ đại đồng, không khỏi xem thường thiên hạ hiện giờ."
"Lão sư, những lời mà ta đã nói đều là thật," Từ Triết vô cùng cảm thấy xúc động, trên mặt của hắn cũng đã có thêm vài phần nghiêm túc.
Thực ra lúc trước khi hắn nói ra chuyện "Thiên hạ đại đồng", còn có chút không xác định được, nhưng khi nghe lão nhân nói ra hết nguyên câu, hắn mới lại một lần nữa so sánh, và càng thêm kiên định về suy nghĩ của mình hơn, "Ta cũng biết chỉ dựa vào mấy lời của mình, lão sư chắc chắn cũng sẽ không tin, cho nên còn phải do lão sư tự mình đi xem.”
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa của bọn họ cũng đã chậm rãi tiến vào trấn Thần Linh.
Từ Triết vén rèm xe lên, để lão nhân nhìn xem tình hình ở bên ngoài.
Chỉ nhìn lối vào của trấn Thần Linh, nơi này chẳng qua cũng chỉ là một trấn nhỏ thanh tịnh, nhưng đối với dân chúng của trấn Thần Linh mà nói, tâm tình của bọn họ hoàn toàn liền trở nên thay đổi so với lúc ở bên ngoài.
Đi qua đoạn đường này, trên cơ bản những người mà bọn họ nhìn thấy, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, cho dù có mệt mỏi hay cả người đều ướt đẫm mồ hôi, cũng đều có thể thấy được tinh thần của bọn họ so với những người ở bên ngoài, ít nhiều đều cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Có vài người biết Từ Triết, khi thấy Từ Triết tới, đều chắp tay cười chào: "Từ đại nhân.”
“Từ đại nhân đã trở lại?”
“Triệu đại nhân hình như đều không có ở đây, sao không cùng với Từ đại nhân mà trở về?”
Từ Triết đáp lời của bọn họ, khi nói đến đám người của Triệu Đồ, hắn có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn cũng đã suy nghĩ về chuyện thương lượng trước khi đi đến kinh thành, hiện tại đám người của Triệu Đồ cũng không có ở đây, hẳn là đang đi dạo ở trấn khác, tính toán thời gian, có thể qua vài ngày nữa cũng có thể trở về.
Xe ngựa lại đi trong chốc lát, Từ Triết liền đột nhiên cười hỏi: "Màu sắc trong trấn tựa hồ phong phú hơn bình thường một chút?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận