Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 52 -




Điền Đường nhìn quyển vở ướt át trước mặt Điền Kim Hoa, cùng lõi bút bị gãy, đại khái đoán được tình huống lúc trước, từ trong lòng lấy khăn tay ra nói: "Lý Nhị Trụ đã làm cái gì với ngươi?"
“Không có, hắn cũng không làm gì.” Điền Kim Hoa lắc đầu, không có nhận khăn tay của Điền Đường, trực tiếp dùng tay áo lau nước mắt, “Là ta không cẩn thận, không cẩn thận làm gãy bút chì, còn làm ướt tập.”
Điền Đường thản nhiên nhìn về phía Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ cúi đầu xuống giải thích: "Ta không có cố ý, ta không nghĩ tới nàng nhát gan như vậy, nếu sớm biết... Nếu ta sớm biết, chắc chắn sẽ không nhờ nàng."
Điền Đường nhướng mày: "Cho nên ngươi muốn nhờ nàng làm gì?"
Điền Đường đại khái có thể đoán được tình huống trong đó, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, không có nhiều lời, quay đầu lại nói chuyện với Điền Kim Hoa: "Không có việc gì, thần nữ sẽ không trách tội, vở của ngươi chỉ ướt, chờ nó khô còn có thể viết chữ, bút chì gãy lại gọt, về sau cẩn thận một chút là được, hơn nữa về sau đại sảnh giao dịch sẽ bán giấy bút, giá cả hơi đắt một chút mà thôi."
Điền Kim Hoa lại hung hăng lau nước mắt: "Cám ơn ngươi."
Điền Đường thấy Điền Kim Hoa khôi phục như bình thường, gật gật đầu, lại nhìn Lý Nhị Trụ một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi Điền Đường rời đi, Điền Kim Hoa trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm những giọt nước trên vở, tựa hồ là muốn cứ như vậy chờ vở hoàn toàn khô đi.
Lý Nhị Trụ cố gắng nói chuyện với Điền Kim Hoa, thử vài lần, Điền Kim Hoa cũng không để ý đến hắn, hắn nắm chặt vở trong tay, đi tới bên cạnh Điền Kim Hoa, cầm bút chì ở trên bàn nàng lên.
Lúc Điền Kim Hoa ngẩng đầu, hắn đặt bút chì của mình lên bàn nàng.
"Trả lại ngươi, Lý Nhị Trụ ta chưa bao giờ nợ người khác!"
Nói xong, Lý Nhị Trụ cầm giấy cùng bút nghênh ngang rời đi.
Nhiệm vụ dạy học của thôn Điền gia còn gian nan hơn so với Điền Đường tưởng tượng, nàng vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có 1/3 người kiên trì, cũng không nghĩ tới cuối cùng chỉ có mấy thôn dân kiên trì, những thôn dân khác chỉ có khi cần xác nhận nội dung đại sảnh giao dịch, mới có thể hơi nghiêm túc một chút. Về phần những văn tự khác, dựa theo lời của các thôn dân, học những thứ kia không có tác dụng gì, có thời gian đó, còn không bằng làm nhiều việc một chút.
“Tiểu muội, ta muốn học tên hiện tại của ngươi.” Điền Đại Nữ cầm giấy bút đứng trước mặt Điền Đường.
Điền Đường ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt lấp lánh của Điền Đại Nữ.
Không đúng, giống như không chỉ có mấy người kiên trì, nhà nàng còn có sáu tỷ tỷ, người kiên trì học tập tính cả sáu tỷ tỷ, trên mười chữ số dư dả.
"Được!"
Điền Đại Nữ ngồi bên cạnh Điền Đường, nhìn hai chữ trên quyển sổ, đưa tay chỉ vào: "Điền... Đường, tiểu muội, chữ Đường này là có ý gì?"
Điền Đường nghĩ một chút, chữ phía sau cái tên này của nàng kỳ thật chủ yếu lấy từ "triều Đường", là cha mẹ ở hiện đại đặt tên cho nàng, bởi vì cha mẹ nàng rất thích thịnh thế triều Đường, tuy nhiên lịch sử thời đại này cũng không có Đường triều, nàng cũng không có cách nào giải thích ý này.
“Là quảng đại, ý nghĩa mênh mông cuồn cuộn." Điền Đường nghiêm túc nói, "Là bà bà ở cửa thôn nói, chữ này ý nghĩa đặc biệt tốt, ta cũng cảm thấy rất tốt, cho nên đặt tên cho mình là Điền Đường, đại tỷ cùng nhị tỷ cũng có thể đặt tên cho mình."
"Có thể sao?"
"Nhưng tên của chúng ta là do cha nương đặt."
"Đương nhiên là được, tên ban đầu có thể coi là nhũ danh, chờ đại tỷ biết nhiều chữ một chút, có thể chọn tên mình thích."
Trong mắt nàng, tuy rằng Điền gia cũng không ngược đãi những nữ nhi này, nhưng lúc đặt tên, quả thật có chút qua loa.
Cúc Hoa Đào Hoa phía trước thì không tính, ngược lại coi như có đặc sắc của niên đại này, nhưng đến nhà các nàng, lấy Đại Nữ Nhị Nữ Tam Nữ, thật sự không dễ nghe cũng không có ý nghĩa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận