Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 992: Phiên ngoại: Ngươi còn tốt sao (length: 3786)

Trước kia ở phòng ngủ, mặc dù nói Trần Thu Dĩnh mới là người thích ăn nhất trong mấy người bọn nàng, nhưng những người khác rõ ràng cũng không khá hơn chỗ nào.
Hàn Nặc thì khỏi nói, đừng nhìn nàng vẫn luôn gầy, nhưng nàng lại chẳng hề ăn ít hơn ai. Thường xuyên đòi Lâm Việt dẫn đi ăn ngon.
Mà Tiểu Bố Đinh cũng vậy, trước đây nàng thích nhất là dọa dẫm Lâm Việt mời các nàng ăn cái này cái kia.
Hơn nữa có câu nói rất đúng mà, khi người ta không vui, thì phải bù đắp bằng vị giác. Ăn đồ ngọt, không chỉ vị giác cảm thấy ngọt ngào, mà đôi khi trong lòng cũng sẽ tràn đầy cảm giác đó.
Cho nên Hàn Nặc vừa cùng Tiểu Bố Đinh ngồi xuống liền hỏi Tiểu Bố Đinh: "Muốn ăn gì?"
"Tùy tiện thôi."
"Vậy ta gọi nhé."
Hàn Nặc cười vẫy tay gọi phục vụ, sau đó gọi một đống đồ, toàn là những món Tiểu Bố Đinh hay ăn.
Lúc Trần Thu Dĩnh trở về thì đồ ăn cũng vừa được mang lên đủ.
Trần Thu Dĩnh phủi tay: "Tiểu Nặc, hôm nay cậu hào phóng quá vậy! Cậu gọi nhiều đồ như thế, làm sao mà ăn hết? Cậu quên rồi à, tớ đã không ăn đồ ngọt này từ lâu, nhiều calo quá, dễ béo phì!"
Hàn Nặc liếc nàng một cái: "Ai bảo ngươi ăn, đây, cốc cà phê kiểu Mỹ này là gọi cho ngươi đấy, không có thêm đường!"
Trần Thu Dĩnh: "..."
"Tớ vẫn uống nước đun sôi để nguội thì hơn."
"Tiểu Bố Đinh, chúng ta đừng quan tâm đến nàng, cái này đều là của chúng ta."
Tô Tiểu Bộ cuối cùng cũng cười theo, quả nhiên vẫn là có bạn bè ở bên cạnh thì cuộc sống mới dễ chịu. Mẹ nó tình yêu, nàng xoắn xuýt nhiều như vậy làm cái gì!
"Được, cái này đều là của chúng ta!" Tô Tiểu Bộ cầm một miếng bánh ngọt lên ăn, "Ừm, ngon thật."
Trước đây nàng thích ăn nhất những món này, sau khi tốt nghiệp, vì muốn tiết kiệm một chút, lại rất ít khi đến ăn.
Hôm nay, đã mọi người đang cố trêu chọc cho nàng vui, vậy nàng cũng không nên làm mọi người thất vọng mới phải.
Sau khi ăn xong, ba người lại cùng nhau đi trung tâm thương mại gần đó. Hàn Nặc lâu rồi không ra ngoài, vì mang thai nên người béo lên, thậm chí rất lâu rồi chưa mua quần áo mới.
Trần Thu Dĩnh chế giễu nàng, giống như Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên, thấy cái gì cũng mới lạ! Uổng công nàng vẫn là con gái khuê các, xem cái dáng vẻ hai mắt sáng ngời này, người không biết còn tưởng nàng từ đâu đó chui ra làm nhà giàu mới nổi chứ!
Hàn Nặc mặc kệ các nàng, dù sao hôm nay lúc ra cửa, Lâm Việt cho nàng thẻ, có thể tùy tiện quẹt, không mua thì chẳng phải ngu sao.
Quẹt thẻ lão công, chính là cứ thế yên tâm thoải mái!
Mua xong đồ ra, trời bắt đầu tối, ba người tìm một quán lẩu, lại tiếp tục đi ăn tiếp!
Ăn lẩu sao có thể không có bia chứ. Hàn Nặc đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước vào một buổi tối, nàng cùng Tiểu Bố Đinh cũng như vậy, trong đêm tuyết đầu mùa năm đó, uống say mèm, say ngã lăn lóc bên đường như con điên.
Khi đó, là Tiểu Bố Đinh đang ở bên cạnh nàng. Còn bây giờ, đến lượt nàng phải ở bên cạnh Tiểu Bố Đinh.
Chỉ là lúc đó, Tạ Nguyên vẫn còn, còn bây giờ, giống như tất cả đã thay đổi.
"Tiểu Bố Đinh, muốn uống rượu không?" Hàn Nặc hỏi.
Trần Thu Dĩnh ở bên cạnh ngăn cản: "Tiểu Nặc, bây giờ cậu có uống rượu được không?"
"Tớ không uống, các ngươi uống."
Bây giờ nàng thực sự không thể uống rượu, dù sao nhà còn có một Tiểu Công chúa, nếu nàng uống say trở về thì sao được!
Đã trở thành một người mẹ, thì phải gánh trách nhiệm của một người mẹ mới phải. Cho nên Hàn Nặc cũng chỉ có thể lấy trà thay rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận