Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2209: Chuyển hướng 32 (length: 3670)

Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn Kiều Tử Mạc, không biết hắn lại đang định giở trò gì. Sao tự nhiên lại muốn nàng ở tại khách sạn nhà bọn họ, hơn nữa còn nói là tự do?
Ý của hắn là nói nàng bây giờ ở không được tự do sao?
"Không cần, cám ơn. Ta cũng không quen ở khách sạn."
"Chỗ ta ở chỉ là gọi là khách sạn thôi, thật ra cũng không khác gì nhà bình thường mà. Lần trước ngươi không phải đã tới rồi sao, cái phòng anh ta ở ấy, có phải rất lớn, rất đẹp không? Dù sao anh ta cũng ít khi đến, hay là ta cho ngươi mượn ở nhé?"
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Kiều Tử Mạc đây là muốn làm gì vậy, muốn cho nàng ở phòng của Kiều Diệc? Chuyện này thật không phải đang đùa đấy chứ?
Sao nàng có thể ở nơi Kiều Diệc từng ở chứ, hơn nữa cái phòng kia không phải là phòng riêng của Kiều Diệc sao, bình thường cũng không thể có ai khác vào ở. Kiều Tử Mạc cứ vậy tùy tiện muốn cho nàng ở, Kiều Diệc biết không? Hắn có đồng ý không?
"Ha ha, vẫn là không cần." Chu Tiểu Nghiên thực khéo léo từ chối, vì nàng biết Kiều Tử Mạc chỉ đang nói đùa thôi, còn về tại sao hắn lại muốn đùa vào lúc này, nàng cũng không rõ.
"Haizz..." Kiều Tử Mạc nghe Chu Tiểu Nghiên trả lời, thế mà thở dài, tỏ vẻ tiếc hận ra mặt.
Mà Hàn Nặc đứng bên cạnh cũng hiểu ý Kiều Tử Mạc, hắn đang cố tình nói khích Vu Hàn thôi, Kiều Tử Mạc này, lớn bằng từng này rồi, vẫn tính khí trẻ con.
Ai... Nàng cũng chẳng biết nói gì cho phải, cứ kệ hắn đi thôi. Dù sao cũng không có làm chuyện gì quá đáng, cũng chẳng nói lời gì quá đáng, đơn giản chỉ là vì chuyện của Vu Hàn và Kiều Diệc, Kiều Tử Mạc vẫn luôn không ưa Vu Hàn, thỉnh thoảng âm thầm trào phúng hắn vài câu mà thôi. Ngoài ra cũng chẳng có gì.
Đồ đạc thu dọn xong, Chu Tiểu Nghiên cùng Hàn Nặc chuẩn bị xuống lầu. Vu Hàn cũng ở dưới lầu, đang giúp Chu Tiểu Nghiên cất từng thứ đồ của nàng lên xe của Hàn Nặc.
"Vu Hàn, ngươi cũng cùng qua đi."
Hàn Nặc ngụ ý gọi Vu Hàn cùng đi ăn cơm, nhưng Vu Hàn lại từ chối.
"Không được, hôm nay ta không đi, ta còn có chút việc."
Chu Tiểu Nghiên nhìn Vu Hàn, nàng biết tiểu ca ca đây lại kiếm cớ rồi, vào cuối tuần, hắn có thể có việc gì chứ, có lẽ chỉ là thật sự không muốn đi thôi.
Nếu hắn không muốn đi, Hàn Nặc cũng không ép. Huống chi, hôm nay còn có Kiều Tử Mạc, mà nàng cũng biết Kiều Tử Mạc và Vu Hàn không ưa nhau, gọi bọn họ cùng đi, ai biết có xảy ra chuyện gì không vui không chứ.
"Vậy được rồi. Vậy chúng ta đi."
"Ừm." Vu Hàn chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn có chút buồn bã.
Hàn Nặc an ủi hắn: "Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt Tiểu Nghiên, không cần lo."
"Ừm." Vu Hàn cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười. Hắn đương nhiên biết Hàn Nặc sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nghiên mà, các nàng là chị em ruột mà, còn thân thiết hơn nhiều so với hắn, một người không tính là người thân ca ca.
Hơn nữa, Vu Hàn luôn có một cảm giác, có lẽ lần này Tiểu Nghiên đi, là sẽ không trở về nữa. Nhưng hắn biết rõ sự thật có lẽ là vậy, lại không có lý do gì để mở miệng giữ nàng lại.
Ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, buồn thương cũng vô ích, đều không dùng. Ngươi chỉ có thể cứ vậy mà đối mặt, rồi cứ đến đâu hay đến đó thôi.
Xe rời đi, mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn lại một mình Vu Hàn đứng tại chỗ, nhìn hướng những người kia rời đi, chăm chú nhìn theo.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận