Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1910: Hợp tác 9 (length: 3893)

Quả nhiên, Kiều mụ mụ vừa nghe đến Kiều Tử Mạc dùng loại giọng mang theo mệt mỏi sau đó lại nũng nịu nói ra những lời này, lập tức liền đau lòng.
Con trai bảo bối của nàng a, mình vẫn luôn đặt bên cạnh sủng ái nhi tử, tại sao có thể vất vả như vậy chứ!
"Tiểu Mạc, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân đó. Công việc làm không hết thì để người khác làm đi, đừng làm mình mệt mỏi. Còn nữa, con một mình ở bên ngoài cũng phải nhớ ăn uống tử tế nhé, mụ mụ không ở cạnh con, cũng không cách nào chăm sóc con được. Thật là, ca con cùng con, sao cũng không biết để ý đến con một chút hả?"
"Mụ, ca còn bận hơn con được không? Mụ cũng không phải không biết, khối lượng công việc của ca lớn cỡ nào, làm sao có thời gian đến chăm sóc con được."
"Ai..."
"Mụ yên tâm đi, công việc chủ yếu hiện tại cũng xong rồi, hôm qua con còn ngủ cả ngày đó, hôm nay lại sinh long hoạt hổ rồi, không sao đâu, con còn trẻ, vẫn còn có thể cố được! Ngược lại là ca, hắn mệt như vậy, cũng không biết có chịu nghỉ ngơi không, thật là khổ quá cho hắn, mọi người phải quan tâm hắn nhiều hơn mới đúng."
Kiều Tử Mạc giúp mình bán xong "thảm", lại thuận tiện giúp Kiều Diệc bán một cái. Anh trai của hắn, mặc kệ bình thường mệt mỏi hay khổ sở, cũng sẽ không than thở với người khác một tiếng. Chớ nói chi là đi trước mặt cha mẹ nũng nịu cái gì, hắn đã qua cái tuổi đó lâu rồi. Hoặc là nói, từ lúc rất nhỏ, Kiều Diệc đã không có cái thói quen này.
Cho nên có đôi khi ngay cả Kiều Tử Mạc cũng cảm thấy anh trai mình là siêu nhân, không gì không làm được, cho nên chắc chắn sẽ không mệt. Nhưng bây giờ đi làm rồi, hắn mới có thể cùng Kiều Diệc cảm đồng thân thụ, cảm nhận được sự vất vả cùng khó khăn của hắn. Cho nên, hắn cũng hy vọng cha mẹ có thể thông cảm cho anh trai, đừng để anh phải gánh vác quá nhiều khi đang mệt mỏi như vậy.
"Ai, ta biết rồi. Ca con hôm nay không có ở nhà, đi công ty rồi." Kiều mụ mụ ngữ khí cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, đã lâu cũng không nhắc đến chuyện ảnh chụp với Kiều Tử Mạc. Xem ra, cái "thảm" này của hắn bán được cũng có hiệu quả. Đoán chừng mụ mụ trong lòng giờ cũng đang nghĩ đến anh trai tốt và anh trai không dễ dàng rồi. Vậy lát nữa khi hắn nhắc đến chuyện ảnh chụp với mụ, có lẽ sẽ dễ hơn nhiều.
"Vậy à, ca quả nhiên lại đi công ty rồi. Hắn đúng là một kẻ cuồng công việc mà! Sao mọi người không để ý đến anh ấy gì cả vậy, anh ấy liều mạng như vậy sớm muộn cũng sẽ mệt đổ người đấy."
"Ca con là người như vậy mà. Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, con không phải không biết, đoán chừng hắn sớm đã quen rồi."
"Quen thuộc? Người sao lại quen được chứ? Anh trai làm vậy cũng là vì cái nhà này, vì con thôi. Mọi người cho rằng anh ấy là siêu nhân chắc? Mụ à, đôi khi mọi người đừng chỉ sủng ái con thôi, hãy quan tâm đến ca nhiều hơn một chút đi, anh ấy cũng rất cần sự quan tâm của mọi người."
"Chúng ta có chỗ nào không quan tâm đến nó chứ, chỉ là bản thân nó đều không mấy khi nói chuyện với chúng ta, hơn nữa ngày nào cũng đi sớm về khuya, tất cả chúng ta đều quen rồi."
Nói đến đây, Kiều mụ mụ cũng dừng lại một chút. Xem ra lời nói của Kiều Tử Mạc vẫn có tác dụng với bà, trong lòng bà nghĩ ngợi, có phải mình thật sự đã quan tâm đến Kiều Diệc quá ít, có phải thật sự nên thay đổi chút gì đó.
Nhưng giống như bà nói vậy, cách ở chung của họ với Kiều Diệc đã thành thói quen rồi, một lúc, có lẽ rất khó thay đổi ngay được. Hơn nữa, tính cách của Kiều Diệc và Tiểu Mạc lại không giống nhau, họ cũng không thể giống như đối xử với Tiểu Mạc mà đối với Tiểu Diệc được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận