Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2006: Đã lâu không gặp 5 (length: 3758)

Nếu không phải cố ý nhắc nhở, có lẽ cũng không ai để ý trong vườn đột nhiên có thêm những bông hoa kia. Kiều Diệc nghĩ, chắc ba mẹ hắn cũng không để ý những điều này.
Về sau, trong thời gian ở chung, Kiều Diệc cũng xác nhận suy đoán của mình. Hoa dành dành quả nhiên là loài hoa mà Hàn Nặc thích nhất, nên trong vườn nhà họ Lâm mới trồng đầy hoa dành dành. Hàng năm cứ đến mùa hè, cả sân toàn hoa trắng, rất hùng vĩ, đương nhiên cũng rất thơm.
Đương nhiên, Kiều Diệc cũng không dám chắc Kiều Tử Mạc rốt cuộc vì sao lại trồng những hoa này trong vườn nhà mình, có thể là vì một người nào đó, cũng có thể chỉ đơn giản là thấy đẹp, hoặc là hương thơm tươi mát, đặc biệt nên mới trồng.
Dù sao Kiều Diệc biết Tiểu Mạc cũng đã trưởng thành, hắn tự làm việc sẽ có chừng mực. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hắn hẳn là rõ ràng, không cần hắn là anh trai phải đi nhắc nhở.
Huống chi chuyện này, mình giấu trong lòng còn tốt, một khi bị người ngoài nói ra, e là mọi người sẽ thấy rất xấu hổ.
Ngay cả chuyện trước đây Kiều Tử Mạc cứ đòi đi làm ở Lâm thị, Kiều Diệc cũng không hỏi thêm.
Chỉ là bây giờ... Tiểu Mạc đột nhiên cảm thán như vậy là vì sao? Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn chưa quên Hàn Nặc sao? Nên cứ đến mùa hè, vừa thấy hoa dành dành nở, liền nhớ đến cô gái từng yêu thích kia?
Người biết hoài niệm là một chuyện tốt, ít nhất sẽ làm cho người ta học được trân trọng. Nhưng có một số việc lại không giống nhau, còn có một số người, không phải là người mà ngươi có thể hoài niệm.
Lúc này Kiều Diệc tiếp lời Kiều Tử Mạc, trả lời: "Đúng vậy, hoa dành dành sắp nở rồi. Tiểu Mạc, ngươi thích hoa dành dành sao?"
"Hả?" Sửng sốt hai giây, Kiều Tử Mạc mới phản ứng lại lời mình vừa nói.
Sao hắn lại đột nhiên nói ra ý nghĩ trong lòng trước mặt anh trai mình vậy? Những tâm tư này không thể để người khác biết, dù người đó là Kiều Diệc cũng không được.
Nhưng chuyện đã rồi thì không kịp, rất rõ ràng Kiều Diệc đã nghe thấy, còn trả lời hắn nữa. Chỉ là hắn không biết Kiều Diệc có hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn hay không.
"Cũng được thôi, không hẳn là đặc biệt thích, chỉ là cảm thấy có chút đặc biệt mà thôi."
Có lẽ không phải vì Hàn Nặc thì có lẽ hắn cũng không để ý một loài hoa bình thường như vậy. Dù sao hắn là con trai, vốn dĩ không có hứng thú với hoa cỏ gì đó. Càng không có khả năng nói là đặc biệt thích một loài hoa, đặc biệt chú ý đến nó.
Thực ra bây giờ hắn cũng không nói được mình có tình cảm gì với hoa dành dành, nói yêu thích thì thật ra cũng không. Chỉ là có lẽ quen rồi, quen nhìn thấy hoa dành dành, liền nhớ đến cô gái kia. Cũng đã quen mùi hương ấy, màu sắc ấy, và cả những tình cảm đó.
"Ồ, không thích lắm à." Kiều Diệc cười nói, "Ta còn tưởng ngươi đột nhiên thích trồng hoa, còn định nói nếu không có chuyện gì, đem cái phòng nhỏ của ta chung quanh xử lý một chút." Kiều Diệc nói đùa.
"Ngươi nghĩ hay nhỉ, ta cũng không phải là đặc biệt trồng hoa. Ngươi nếu muốn trồng hoa quanh phòng ngươi thì gọi người đến trồng cho ngươi là được."
"Người khác trồng sao có ý nghĩa bằng tự tay ngươi trồng."
"Úc." Kiều Tử Mạc lườm Kiều Diệc một cái, "Đáng tiếc bản thiếu gia không rảnh!"
Những lời đối đáp này làm Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng yên lòng, xem ra Kiều Diệc có vẻ như không biết điển tích về hoa dành dành.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận