Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2767: Bán thảm 6 (length: 3730)

"Bất quá ngươi không nên hiểu lầm, ta cùng Tạ Nguyên chi gian thật đã không có cái gì."
"A? Ngươi hiện tại cùng ta giải thích, ta có hay không có thể hiểu thành, ngươi thật ra là có một chút thích ta? Ha ha ha ha ha..."
"Cho, này đều đâu với đâu a. Ta..."
"Không có việc gì. Không có việc gì, không nên tức giận nha."
"Cắt..."
"Được rồi, chúng ta cạn một chén đi. Mặc dù cũng không chúc mừng cái gì, nhưng là ta thực cao hứng, ngươi có thể nói với ta những chuyện này."
Ngày đó, Tô Tiểu Bộ sau khi rời bệnh viện, liền rốt cuộc không có trở về, hơn nữa Tạ Nguyên cũng vẫn luôn không có gọi điện thoại tới thúc nàng, thậm chí hỏi một câu đều không có.
Bất quá Tiểu Bố Đinh đối Mao Thu Minh thẳng thắn những chuyện đó xong, cũng liền không còn cảm thấy, nàng làm gì cũng đều lén lút, ngược lại càng thêm thản nhiên.
Hơn nữa Mao Thu Minh còn cổ vũ nàng, phải dũng cảm đem những chuyện nên xử lý xử lý xong, như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào cuộc sống mới.
Hơn nữa chuyện của nàng cùng Tạ Nguyên, là trốn tránh cũng không trốn tránh được.
Mao Thu Minh còn mỉm cười nói: "Xem ra ta lại thêm một đối thủ lợi hại."
Tô Tiểu Bộ im lặng trả lời: "Cái gì đối thủ? Nói cứ như ngươi rất thích ta vậy?"
"Ta là thích ngươi nha, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?"
"Ừm, xác thực không nhìn ra."
"Xem ra ta thích chưa đủ rõ ràng. Bất quá ta hiện tại biết, ngươi còn có một bạn trai cũ thích ngươi như vậy, ta cũng phải cẩn thận một chút."
"Phải không? Vậy ngươi định làm gì?"
"Làm thế nào? Ừm, để ta suy nghĩ thật kỹ? Ta bình thường xem tivi, hai nam sinh tranh giành một nữ sinh thì đều sẽ thị uy nhau, sau đó chứng minh mình rất lợi hại, để đối phương biết khó mà lui. Hay là ta cũng đi bệnh viện, cùng cái gì đó... bạn trai cũ của ngươi bày ra chút uy, quen biết nhau."
"Ngươi thôi đi, chỉ biết nói bừa. Sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi đánh một trận à?"
"Cũng được chứ. Bất quá đánh nhau, ta phỏng đoán không giỏi, ta vẫn giỏi nói đạo lý hơn."
"Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý tốt. Hơn nữa nếu không phải vì Tạ Nguyên bị bệnh thì đoán chừng ta với hắn cũng không gặp lại đâu. Mao Thu Minh, nếu như ngươi hiểu chuyện của ta và Tạ Nguyên trước kia, ngươi sẽ hiểu vì sao ta không muốn gặp hắn. Có nhiều chuyện, không phải ta không muốn tha thứ, mà là căn bản không thể tha thứ."
"Ừm, mặc kệ ngươi quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngươi!"
"Được, cám ơn ngươi."
Sau đó liên tiếp ba ngày, Tô Tiểu Bộ đều không có đến bệnh viện, một phần là, bệnh của Tạ Nguyên cũng đã tốt hơn nhiều, hắn vốn chỉ bị viêm phổi, sau thời gian dài nằm viện như vậy, hiện tại viêm cũng đã hết, cả người cũng không như trước đây, toàn thân vô lực, còn khó chịu trong ngực, Tiểu Bố Đinh cảm thấy, dù nàng không đến, Tạ Nguyên cũng có thể tự mình chăm sóc bản thân.
Hơn nữa bệnh viện có người giúp việc, còn có y tá, bác sĩ, Tiểu Bố Đinh cảm thấy nàng thật không cần thiết cứ luôn ở đó. Quan hệ của nàng với Tạ Nguyên bây giờ, nàng căn bản không nên ở đó chăm sóc Tạ Nguyên.
Nàng có thể đến bệnh viện chăm sóc Tạ Nguyên, vẫn là bởi vì sợ hắn quá cố chấp, khiến bệnh càng thêm nghiêm trọng, nàng mới đi. Đó cũng chỉ là tình cảm của nàng dành cho Tạ Nguyên thôi, cho dù nàng hoàn toàn không để ý tới Tạ Nguyên, cũng không ai trách cứ nàng được.
Chỉ là Tiểu Bố Đinh quá mềm lòng, không nỡ nhìn người khác không khỏe mà thôi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận