Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1245: Tư tâm 3 (length: 3930)

Chương 1245: Tư tâm 3
Được rồi được rồi, nàng cũng lười so đo với Chu Đình Đình.
Dù sao hiện tại tất cả mọi người bận rộn, Chu Đình Đình phỏng đoán cũng sẽ không cố ý chạy đến gây sự với nàng, nàng vẫn là mở một mắt, nhắm một mắt làm như không thấy được rồi.
Nói thật, Chu Tiểu Nghiên hiện tại vẫn còn thấy hứng thú với Lâm Việt.
Năm đó, khi Chu Tiểu Nghiên mới mười bảy tuổi, lần đầu tiên tại nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Việt. Lúc đó ấn tượng của nàng về Lâm Việt là, à, kia là bạn trai của chị gái.
Sau đó đại khái chính là như vậy.
Về sau trải qua rất nhiều chuyện, Chu Tiểu Nghiên tự nhiên cũng biết, người nhà họ Lâm đều không thích nàng, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Lâm Việt. Chuyện giữa chị Hàn Nặc và anh Lâm Việt, Chu Tiểu Nghiên cũng từng nghe qua một chút.
Trước kia vì chuyện của cha, bọn họ suýt chút nữa đã không thể ở cùng nhau, cho nên Chu Tiểu Nghiên cũng sợ, nói không chừng anh Lâm Việt, hiện tại không thích mình.
Bất quá sau này nàng đến nhà họ Lâm, Lâm Việt đối đãi nàng cũng rất tốt, như vậy đã gạt bỏ bớt một số lo lắng của Chu Tiểu Nghiên. Chị nói không sai, anh Lâm Việt là một người rất tốt, hắn xưa nay sẽ không so đo với người khác như vậy.
Chỉ cần là người chị Hàn Nặc yêu thích, hắn tự nhiên cũng sẽ đối tốt với người đó.
—— Chu Tiểu Nghiên rất nhanh đi đến chỗ Lâm Việt, Lâm Việt thấy nàng tựa hồ cũng không có gì bất ngờ. Ngược lại đặc biệt dịu dàng cười nói: "Ngươi đến rồi à?"
"Vâng." Chu Tiểu Nghiên vội vàng trả lời.
Kỳ thật tính ra, giữa nàng và anh Lâm Việt vẫn không tính là quen thuộc. Mối liên hệ duy nhất giữa họ vẫn là chị Hàn Nặc mà thôi.
Chu Tiểu Nghiên đi theo bên cạnh Lâm Việt, Lâm Việt giao việc gì nàng cũng đều có thể hoàn thành thuận lợi. Một lát sau, Lâm Việt đột nhiên nói với nàng: "Thật ra là chị ngươi bảo ta kêu ngươi tới."
Chu Tiểu Nghiên: "?"
Cái gì, đây là ý của chị, hôm nay chị đến sao?
Chẳng lẽ hôm nay chị không ở nhà trông Tiếu Tiếu, mà chạy đến đây?
Ờ...
Lâm Việt như hiểu được sự nghi vấn của nàng, liền trả lời thay Chu Tiểu Nghiên câu hỏi: "Chị ngươi ấy mà, ở nhà không chịu được. Nhất quyết phải đến xem ngươi bây giờ ở công ty thế nào, còn nói muốn xem xem ở đây có ai bắt nạt ngươi không? Nói là muốn đến làm chỗ dựa cho ngươi!"
Ô...
Chị đây là muốn đến giúp nàng sao?
Vậy sau này nàng ở công ty chẳng phải có thêm một chỗ dựa nữa sao.
Ha ha ha, Chu Tiểu Nghiên vậy mà hiếm khi cao hứng vì cái sự "chỗ dựa" này.
—— Đến giờ ăn cơm, Chu Tiểu Nghiên quả nhiên thấy Hàn Nặc.
Vừa thấy mặt, Chu Tiểu Nghiên liền hỏi một câu: "Chị, Tiếu Tiếu đâu?"
"Tiếu Tiếu à, bị dì đoạt mất rồi." Hàn Nặc vừa nói, vừa tiến đến cạnh Lâm Việt, không có ý tốt nói thêm câu, "Lần này anh Kiều Diệc thảm rồi, dì và chú nhìn thấy Tiếu Tiếu xong, thích đến mức không thôi, đều nói muốn giục anh Kiều Diệc mau cho họ có một đứa."
Chu Tiểu Nghiên đứng bên cạnh ngây người: "..."
Vậy nên, Kiều Diệc đây là lại muốn bị ép cưới sao?
Xem ra hình như là vậy đó.
Kỳ thật câu này của Hàn Nặc, vốn là cố ý nói cho Chu Tiểu Nghiên nghe, sau khi nói xong, nàng còn cố ý quan sát biểu tình của Chu Tiểu Nghiên. Quả nhiên, Tiểu Nghiên để ý Kiều Diệc, hơn nữa còn rất để ý!
Nhưng Hàn Nặc không vạch trần Chu Tiểu Nghiên, cũng không cố ý hỏi nàng, mà là kéo Chu Tiểu Nghiên đến bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đã."
"Vâng." Chu Tiểu Nghiên vẫn có chút thất thần.
Trong đầu nàng tràn ngập chuyện Kiều Diệc lại muốn bị ép cưới, nói không chừng người kia còn là Chu Đình Đình. Chu Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận