Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1543: Không nghĩ cô phụ 10 (length: 3640)

Hai người lại im lặng đứng một hồi, cuối cùng quyết định bắt đầu làm việc chính.
Cây mầm hôm nay bọn họ mang đến kỳ thực không lớn, cũng may trên đỉnh núi này cây cối không quá rậm rạp. Mấy năm nay việc chặt cây cũng diễn ra nghiêm trọng, tạo thành rất nhiều khoảng đất trống.
"Nơi này cỏ dại nhiều quá, ta dọn dẹp chút đã." Vu Hàn bảo Chu Tiểu Nghiên chờ một bên, sau đó hắn bắt đầu dọn dẹp đám cỏ dại xung quanh.
Chu Tiểu Nghiên định giúp đỡ, nhưng Vu Hàn không cho.
"Em xem cỏ này xung quanh đều có răng cưa, dễ cắt vào tay lắm. Em cứ để anh làm đi."
"Nhưng hai người làm chẳng phải nhanh hơn sao? Với cả anh làm thì sẽ không bị đứt tay à?"
"Anh khác mà. Anh là đàn ông, da dày thịt béo, không sao. Còn em thì khác, tay con gái phải giữ gìn cẩn thận chứ. Ngoan, cứ chờ bên cạnh xem, tí nữa là xong."
Ai...
Chu Tiểu Nghiên cười thở dài. Được thôi, cứ để hắn làm đi. Hai người họ cũng không cần khách khí làm gì.
Một lát sau, Vu Hàn cuối cùng dọn dẹp xong xung quanh. Có lẽ do lâu không làm việc, cộng thêm hôm nay trời nắng gắt, đứng trên đỉnh núi này, Vu Hàn rất nhanh đã đổ mồ hôi đầm đìa.
"Mệt không?"
Chu Tiểu Nghiên lo lắng hỏi.
"Không mệt." Vu Hàn nhún vai, hắn không thể bị Tiểu Nghiên coi thường, nếu mới làm chút việc đã mệt thì chắc chắn bị xem khinh.
"Vậy tiếp theo em đào hố nha?" Chu Tiểu Nghiên vừa nói vừa muốn giật lấy cái cuốc trong tay Vu Hàn, nhưng Vu Hàn nhanh chóng giấu ra sau lưng.
"Anh đã bảo là không mệt rồi mà, không sao, em chờ chút, lát nữa anh để em làm hết cho."
"Ừm..." Chu Tiểu Nghiên không cam tâm trả lời, rồi đành đứng bên cạnh nhìn Vu Hàn cuốc từng nhát đào hố.
Sau đó lại một lúc lâu, có đến mấy chục phút trôi qua, Vu Hàn rốt cuộc đã đào xong hố. Vì muốn thể hiện trước mặt Tiểu Nghiên là mình không hề mệt, nên Vu Hàn vẫn không ngừng tay làm việc, làm xong rồi, hắn buông cuốc, thở hồng hộc mấy hơi thật lớn.
Ôi, mệt thật quá.
Đây chẳng lẽ chính là hậu quả của việc cố sức sao?
Nhưng vừa quay đầu lại thấy Chu Tiểu Nghiên đang nhìn mình, Vu Hàn liền lập tức đứng thẳng người, giữ vẻ tươi cười.
"Được rồi, tiểu ca ca, anh nghỉ một lát đi? Cũng may vừa nãy lúc đến chúng ta mang theo đồ ăn thức uống, để em lấy cho anh chai nước uống chút nha."
"Ừm, được." Lần này Vu Hàn không cố nữa.
Đợi đến khi Chu Tiểu Nghiên lấy nước đưa cho, hắn liền uống một ngụm thật lớn.
"Anh uống từ từ thôi. Ai da, lớn ngần này rồi, khát nước thì không biết nói với em sao? Cứ một mình đào đào ở đó. Thật là!"
Chu Tiểu Nghiên vừa trách Vu Hàn, nhưng Vu Hàn chỉ cười, không giải thích.
"Thôi được rồi, vậy tiểu ca ca anh nghỉ chút đi, anh bận bịu cả buổi rồi, còn lại cứ để em làm."
Việc nặng đều do Vu Hàn làm hết, những việc còn lại cũng tương đối đơn giản. Vu Hàn cũng không từ chối, vì họ cùng nhau đến trồng cây, hơn nữa cái cây này đối với Tiểu Nghiên ý nghĩa rất lớn, đương nhiên vẫn nên để Tiểu Nghiên tự tay động vào chút.
"Ừm, được."
Nghe Vu Hàn đồng ý, Chu Tiểu Nghiên lập tức nhảy cẫng lên, có vẻ như việc bắt nàng đứng ngoài xem còn khiến nàng không vui ấy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận