Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1624: Chấp nhận 11 (length: 3870)

Quả nhiên là kẻ đáng thương.
Chỉ là một người bình thường luôn cao cao tại thượng như đại tổng tài Kiều thị, không ngờ lén lút cũng có lúc yếu đuối như vậy. Tình cảm a, đúng là một thứ hành hạ người.
Chu Tiểu Nghiên đột nhiên cũng bắt đầu đau lòng hắn, hơn nữa còn muốn khuyên nhủ hắn một chút.
Thích nhầm người chính là không đúng, như vậy không chỉ khiến người khác bối rối, mà còn khiến cuộc sống của chính mình rơi vào vũng bùn.
Điểm này Chu Tiểu Nghiên chính mình cũng hiểu rõ.
Nàng yêu thích Kiều Diệc chẳng phải là một sai lầm sao? Rõ ràng ngay từ đầu đã sai, kết quả còn mong muốn đơn phương chấp nhất lâu như vậy. Đến cuối cùng thì sao? Đổi lại được gì?
Chẳng phải cũng chỉ phải tự mình từ bỏ.
Sao phải khổ như vậy chứ?
Uổng phí lãng phí mấy năm trời, đến cuối cùng còn phải cố gắng quên đi. Đúng là hành hạ chết người.
Nếu như Kiều Diệc thật sự yêu thích người bạn gái trước, vậy Chu Tiểu Nghiên cảm thấy hắn vẫn nên từ bỏ thì hơn. Dù sao người ta đã kết hôn sinh con, với Kiều Diệc cũng mãi mãi không thể, Kiều Diệc cứ tiếp tục như thế này, chỉ khiến cuộc sống của mình ngày càng tồi tệ thôi, đúng không?
"Đã ngươi tự biết nếu ngươi đi thổ lộ với nàng sẽ gây cho nàng bối rối, cũng biết chắc chắn nàng không thích ngươi, vậy ngươi vẫn nên từ bỏ đi."
Kiều Diệc ngẩn người.
"Từ bỏ?"
Nàng thế mà bảo hắn từ bỏ!
"Đúng thế. Ngươi chẳng phải nói ngươi đã không thể thích nàng sao? Vậy có nghĩa là giữa hai ngươi không có duyên phận. Chuyện tình cảm lại không thể miễn cưỡng, hơn nữa cứ cố chấp với thứ sai lầm mãi. Ông trời đã định các ngươi không thể ở bên nhau, nghĩa là các ngươi thật sự không thể. Cho nên sao phải cố chấp như vậy? Từ bỏ đi, như vậy vừa là tốt cho nàng, vừa là giải thoát cho ngươi."
"Ngươi thật sự nghĩ vậy?"
Kiều Diệc có chút thất vọng. Hắn không ngờ Chu Tiểu Nghiên say thế mà vẫn còn nhớ khuyên hắn từ bỏ nàng. Người say nói thật, vậy chẳng phải Chu Tiểu Nghiên đang nói lời thật lòng trong lòng nàng sao?
Nàng nói, chỉ khi hắn từ bỏ tình cảm này mới tốt cho nàng, nàng còn nói như vậy mọi người mới được giải thoát.
Cho nên nàng căn bản không muốn hắn thích nàng phải không?
Đúng vậy, nàng đã có Vu Hàn rồi, cuộc sống của họ giờ trôi qua yên bình như vậy. Mặc dù họ vẫn chưa ở cùng nhau, nhưng chắc chắn sẽ đến lúc thôi. Nếu mình giờ lại chạy ra nói với nàng, ta thích nàng, chẳng phải sẽ gây rối cho cuộc sống của nàng sao?
Ai sẽ thích một người mình không thích cứ đeo bám mãi chứ.
Nhưng Kiều Diệc vẫn không xác định mà hỏi lại lần nữa: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"
Hắn không muốn nghe đáp án này.
Cho dù là say cũng không thể cho hắn một kỳ vọng tốt đẹp sao? Vì sao nhất định phải tàn nhẫn như vậy, thẳng thừng dập tắt hết mộng tưởng và hy vọng của hắn chứ?
"Đúng vậy. Ta nghĩ thế đấy. Kiều Diệc, ngươi ưu tú như vậy, nhất định xứng đáng với người tốt hơn yêu thích ngươi. Đương nhiên, ta không nói người ngươi thích không tốt, nàng rất tốt, nhưng nàng đã có người khác yêu thích rồi. Nên ngươi không cần cố chấp nữa. Nhân sinh ngắn ngủi, nên buông thì cứ buông đi. Như vậy mọi người mới có thể sống vui vẻ, đúng không?"
"Hừ." Kiều Diệc tiếp tục cười khổ, "Đúng vậy. Nhân sinh ngắn như vậy, nhưng ta lại thấy nó dài thế, rốt cuộc ta nên từ bỏ triệt để hay là nên vì tình cảm khó có được này mà cố gắng một chút?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận