Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2037: Đã lâu không gặp 36 (length: 3752)

Kiều Diệc này liên tục "Muốn không là" trực tiếp làm Kiều Tử Mạc á khẩu. Tốt thôi, đều là lỗi của hắn.
Nếu không phải hắn lúc trước nhiều chuyện, cũng chắc chắn sẽ không xảy ra những phiền phức về sau. Kỳ thật Kiều Tử Mạc chính mình cũng đã từng suy nghĩ, lúc trước Kiều Diệc đến Lâm thị, rốt cuộc hắn có nên hay không hết lần này đến lần khác cố ý sắp xếp cho Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc gặp mặt. Bây giờ nhìn lại, sự sắp xếp trước đó của hắn không mang lại hiệu quả gì, chủ yếu hắn vốn chỉ muốn tạo cơ hội cho Kiều Diệc, nhưng ai ngờ Kiều Diệc còn bình tĩnh hơn hắn, mỗi lần Chu Tiểu Nghiên xuất hiện, hắn đều xem như không thấy.
Cho nên dù Kiều Tử Mạc có tích cực đến đâu, Kiều Diệc không có phản ứng thì cuối cùng cũng không có kết quả.
Nhưng mà sai là sai, chuyện ảnh chụp đúng là do hắn sơ ý mà tiết lộ ra ngoài, nên Kiều Tử Mạc cũng không muốn phản bác gì.
Đương nhiên, Kiều Diệc nói vậy cũng không phải trách móc Kiều Tử Mạc, hắn không có ý đó, nói vậy cũng chỉ là thuận miệng nói đùa một câu, Kiều Tử Mạc cũng đương nhiên không coi là thật.
"Đúng vậy, đều là ta tự tìm. Cho nên hiện tại ta cũng chỉ có thể nhẫn khí thôn thanh không ngừng nghe mẹ lải nhải. Ai, đáng thương thật. Chúng ta thật đúng là một đôi cá mè một lứa mà! Bất quá là em trai, ta cũng nguyện ý giúp ngươi chia sẻ những phiền não này."
"Thôi đi thôi, những phiền não này vốn dĩ là ngươi tự tìm, cái gì gọi là cùng ta chia sẻ chứ? Bất quá, Tiểu Mạc." Kiều Diệc đột nhiên trở nên nghiêm túc, còn dừng hẳn công việc trên tay.
"Ta biết ngươi vẫn luôn muốn ta vẫn là cùng Chu Tiểu Nghiên ở bên nhau đúng không? Ta cũng biết ngươi làm vậy đều là vì ta, ngươi cho rằng ta vì công ty, còn vì cái nhà này, cho nên mới từ bỏ chút tình cảm này. Cho nên ngươi không muốn ta chịu thiệt thòi như vậy, ta không chịu chủ động, sau đó ngươi liền thay ta chủ động. Bao gồm cả việc trước đây ta đến Lâm thị công tác, ngươi đều vô tình hay cố ý gọi Chu Tiểu Nghiên đi theo bên cạnh chúng ta. Ta không ngốc, đương nhiên biết mục đích của ngươi. Nhưng mà ngươi biết vì sao ta không đáp lời ngươi không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì đây là chuyện ta đã sớm quyết định rồi! Tết năm ấy, ngươi bảo ta phải dũng cảm theo đuổi một lần thứ mình thích, khi đó ta cũng nghe theo ngươi, thật sự liền đi. Bất quá vì sao về sau ta lại từ bỏ? Nguyên nhân ta cũng đã nói cho ngươi rồi, không chỉ là vấn đề bên cha mẹ, mà càng là do ta suy nghĩ cho Chu Tiểu Nghiên. Thật ra yêu thích một người không khó, theo đuổi một người cũng không khó, cái khó là về sau. Ta không thể bảo đảm nếu như Chu Tiểu Nghiên ở bên ta sau này, ta có thể cho nàng một cuộc sống yên ổn. Giống như lời ngươi nói, cha mẹ vẫn luôn xem thường nàng, nếu nàng ở bên ta, liền định sẵn sẽ phải chịu đau khổ, chịu nhiều ấm ức. Ngươi bây giờ còn nhỏ, ngươi có lẽ sẽ không hiểu, một cuộc hôn nhân, là sự kết hợp của hai gia đình, không chỉ đơn thuần là thích nhau là đủ. Hai gia đình đại diện cho cái gì, đại diện cho người nhà của hai bên. Mà ta và Chu Tiểu Nghiên, người nhà của ta và người nhà nàng có lẽ cũng sẽ không hy vọng chúng ta ở bên nhau."
"Một lần kia ta đến nhà Vu Hàn tìm Chu Tiểu Nghiên, Vu Hàn cũng kể cho ta rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm cả thái độ của mẹ Chu Tiểu Nghiên. Trước khi qua đời, bà ấy đã để lại cho Chu Tiểu Nghiên một bức di thư, trên đó viết rất rõ mong Chu Tiểu Nghiên có thể ở bên Vu Hàn, để Vu Hàn chăm sóc cho nàng."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận