Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 483: Ta không xứng (length: 3927)

Điện thoại vừa reo, lập tức có giọng nam dễ nghe truyền đến.
Lâm Việt hình như đã nghe giọng này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.
Giọng nam kia có chút vội vàng lại có chút bất đắc dĩ, không đợi Lâm Việt nói gì, đã trực tiếp quát lên một câu: "Lâm Việt, ngươi mau tới đây cho ta!"
Lâm Việt rất ngạc nhiên: "Ngươi là ai?"
"Kiều Tử Mạc!!" Giọng nam vẫn thực không khách khí.
Nhưng Lâm Việt lại càng thêm nghi ngờ.
Kiều Tử Mạc?
Hắn tìm mình làm gì?
Lâm Việt nhớ rõ mình và Kiều Tử Mạc hình như cũng không có giao tình gì.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Hàn Nặc nhà ngươi say rồi, đang say bí tỉ ở đây! Khóc lóc đòi tìm ngươi, ta thật sự hết cách rồi. Rốt cuộc ngươi có tới không đấy? Nếu ngươi không đến..."
"Ta lập tức đến! Địa chỉ ở đâu?"
Kiều Tử Mạc nói địa chỉ cho Lâm Việt, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn Hàn Nặc đang uống say bên cạnh, vừa khóc vừa la hét. Kiều Tử Mạc không nhịn được cảm thán một câu: "Tiểu Hàn Nặc à, vì sao mọi người đối với ngươi tốt như vậy? Nếu Lâm Việt nói hắn không đến, có phải ta sẽ có cơ hội đương nhiên chăm sóc ngươi rồi không?"
Thì ra Kiều Tử Mạc đầu tiên cùng Hàn Nặc đi ăn một bữa tiệc, trong lúc đó tâm trạng Hàn Nặc không được vui vẻ. Còn Kiều Tử Mạc thì rất vất vả mới "lừa gạt" được Hàn Nặc ra ngoài, đương nhiên không muốn dễ dàng để nàng trở về.
Vừa hay Hàn Nặc cũng không muốn về sớm, cho nên khi ăn cơm xong, Kiều Tử Mạc đề nghị đi hát karaoke, Hàn Nặc đã rất sảng khoái đồng ý.
Sau đó thì tai họa của Kiều Tử Mạc liền ập đến.
Lúc đầu Hàn Nặc chỉ ngoan ngoãn hát, nhưng hát một lúc, nàng đột nhiên nói hơi khát, rồi Kiều Tử Mạc liền gọi nước ép cho nàng. Nhưng Hàn Nặc lại nói người ta đi hát đều phải uống bia, nên tự ý bảo nhân viên phục vụ mang một thùng bia lên.
Một thùng đó!
Kiều Tử Mạc lúc ấy trợn tròn mắt.
Hắn dù đã sớm đoán được hôm nay Hàn Nặc có chuyện buồn, cũng thấy nàng luôn rầu rĩ không vui, nhưng không ngờ nàng lại muốn hành hạ mình như vậy, mượn rượu giải sầu.
"Này! Ngươi gọi nhiều rượu như vậy làm gì hả? Ngươi biết uống rượu không đấy?"
Hàn Nặc không quan tâm Kiều Tử Mạc, lấy bia ra liền tự rót cho mình một ly uống cạn.
Hàn Nặc uống một hơi lớn bia, mới nói với Kiều Tử Mạc: "Ngươi chẳng phải nói mình không thiếu tiền sao? Còn để ý chút bia này?"
"Ta đương nhiên không phải để ý chút tiền bia này. Này... ngươi đừng đánh trống lảng! Ta hỏi ngươi gọi nhiều như vậy định làm gì, một mình ngươi uống hết sao?"
"Đương nhiên là ta và ngươi... hai người." Hàn Nặc hướng Kiều Tử Mạc cười ngọt ngào, "Nào, Kiều Đại mỹ nhân! Ly này ta kính ngươi, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ. Mà đúng rồi, hôm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tuổi." Ở tuổi này đương nhiên là nói dối, hôm nay không phải sinh nhật Kiều Tử Mạc, hắn cũng chưa tới hai mươi tuổi. Hắn nói vậy là vì không muốn Hàn Nặc cảm thấy hắn nhỏ hơn nàng.
"Hai mươi tuổi?" Hàn Nặc cau mày, biểu tình có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ Kiều Tử Mạc này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Lâm Việt ca ca? Sao mà trùng hợp thế nhỉ.
"Sao nào, chẳng lẽ ta không giống sao? Đừng tưởng ngươi là học tỷ của ta thì có thể gọi ta là em nhé."
"Được rồi, quản ngươi là anh hay là em, mau đến uống rượu với ta." Lúc nói chuyện, Hàn Nặc đã uống mấy ly bia, giờ đầu óc đã quay cuồng.
Nàng căn bản không nhớ mình có biết uống rượu hay không, dù sao nàng cũng chẳng có ký ức nào về chuyện đó. Vậy thì cứ mặc kệ uống đi, có lẽ uống say, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận