Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 562: Ngươi vì cái gì không nói cho ta (length: 3846)

Kiều Tử Mạc: "Ta đây đi học hát? Nghe nói Trần Tinh Dạ trước khi chuyển sang làm diễn viên, là ca sĩ hát nhảy?"
Hàn Nặc nhẹ gật đầu: "Ừm... Kiều Tử Mạc, ta cảm thấy ngươi có thể. Ngươi không chỉ có thể học hát, ta cảm thấy ngươi còn có thể vừa biểu diễn võ thuật, vừa hát nữa. Nước ta nhân dân, cần ca sĩ như ngươi!"
Kiều Tử Mạc: "..."
"Tiểu Hàn Nặc, ngươi cố ý đấy à!" Kiều Tử Mạc đứng lên liền muốn đi đập đầu Hàn Nặc.
"Uy... Ngươi đừng cản ta xem ti vi... Kiều Tử Mạc ngươi không tránh ra nữa, ta liền làm y tá đến, mời ngươi ra ngoài!"
Kiều Tử Mạc rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Hàn Nặc: "Trước khi phim kết thúc, không được nói thêm câu nào. Ai nói là cún con!"
Kiều Tử Mạc: "..."
Hàn Nặc đắc ý cười cười, thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
Hàn Nặc đột nhiên nhớ tới, lần trước nàng cùng Nghiêm Du Thành cùng đi xem bộ phim này, Nghiêm Du Thành cũng đã hỏi nàng vấn đề tương tự như Kiều Tử Mạc hôm nay hỏi.
Vì sao nàng thích Trần Tinh Dạ?
Là vì hắn biết hát, hay vì hắn biết diễn kịch, hoặc chỉ vì hắn đẹp trai?
Thực ra những điều này đều có một chút, nhưng lại không phải tất cả.
Nàng thích Trần Tinh Dạ, bây giờ nhớ lại, là vì hắn và Lâm Việt có nụ cười mê người, ấm áp nhất. Vì nhìn thấy hắn, bất kể là ca hát hay diễn kịch, đều khiến nàng an tâm, ấm áp. Còn một nguyên nhân quan trọng là, trên con đường theo đuổi Trần Tinh Dạ, có vô số ký ức nàng cùng Lâm Việt từng chút một vun đắp.
Hóa ra nàng vẫn nhớ rõ những điều này.
Dù tạm thời mất hết ký ức, nàng vẫn không quên cảm giác yêu thích ban đầu.
Dù từng có chút hiếu kỳ với Nghiêm Du Thành, nàng rốt cuộc hiểu ra đó chỉ là ảo giác.
Người và điều nàng yêu thích, vẫn chưa từng thay đổi.
Giống bài hát Lâm Việt thích nhất, dù thế sự đổi thay, đường gần hay xa, hướng về phía ngươi, là phía bên ta.
Hàn Nặc nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Hóa ra kết cục cuối cùng của bộ phim là bi kịch. Hóa ra nhiều thứ bỏ lỡ, liền thật sự bỏ lỡ.
Kết cục của nàng và Lâm Việt cũng sẽ như vậy sao?
"Uy, Hàn Nặc. Ngươi thế mà xem khóc! ! Quả nhiên con gái đa sầu đa cảm, xem cái phim ngôn tình vớ vẩn cũng thấy cảm xúc chân thật quá."
Kiều Tử Mạc căn bản không biết Hàn Nặc đang nghĩ gì, thấy nàng khóc, còn tưởng rằng do xem kết cục bi thảm của phim.
Hàn Nặc liếc Kiều Tử Mạc một cái: "Không phải đã nói không được nói chuyện sao? Ngươi là cún con!"
Kiều Tử Mạc: "..."
"Phim chiếu xong rồi có được không?"
"Vậy ngươi vẫn là cún con, ai nói chuyện trước người đó là cún con!"
"Được rồi, ta là cún con. Ta là cún con, vậy ngươi đừng khóc nữa."
"Ừm. Mấy giờ rồi? Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, trong phòng bệnh này mùi khó chịu quá."
"Ngươi ban nãy không phải nói ngoài trời lạnh sao?"
Hàn Nặc đứng dậy chuẩn bị tìm áo khoác mặc, trên người nàng hiện tại vẫn mặc áo ngủ ở nhà, chắc là Lâm Việt ca ca đã ôm nàng từ giường đến thẳng bệnh viện.
Nhưng Hàn Nặc tìm một hồi không thấy áo khoác đâu, mà Kiều Tử Mạc lại tìm được áo khoác của Lâm Việt giúp nàng trước.
"Là cái này sao? Giống của Lâm Việt."
Hóa ra sáng nay Lâm Việt ôm Hàn Nặc ra ngoài vội quá, nên không mang theo áo khoác cho nàng. Lúc ra cửa, bên ngoài lạnh quá, Lâm Việt đã cởi áo khoác của mình cho Hàn Nặc mặc vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận