Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 572: Lựa chọn tốt nhất (length: 3876)

Cho nên hiện tại đến mẫu thân hắn cũng chấp nhận tất cả sao?
Giờ phút này, Lâm Việt hy vọng biết bao Diệp Tuyết có thể gõ cửa đi vào, sau đó hỏi hắn một câu, hắn có bằng lòng hay không.
Dù cho tất cả chỉ là an ủi, dù cho chỉ là một câu không cần hỏi thăm, hắn cũng hy vọng có một người có thể làm hắn tạm thời buông xuống hết thảy, có thể tùy hứng nói một lần, hắn không bằng lòng.
Cho dù hắn biết câu không bằng lòng này, nói ra cũng chỉ là nói ra mà thôi. Đến cuối cùng hắn vẫn là muốn đi đối mặt tất cả, chỉ bất quá trước khi đối mặt, hắn cũng hy vọng có một người có thể cho hắn mượn cái vai để khẽ dựa vào.
Diệp Tuyết đã đi qua rồi, Lâm Việt lại một mình trong phòng chờ đợi rất lâu. Trong lúc này, hắn cầm điện thoại lên xem nhiều lần, hắn rất muốn gọi điện cho Hàn Nặc, nghe một chút thanh âm của nàng. Hoặc là gửi tin Wechat, hỏi nàng đang làm gì.
Bởi vì có lẽ đêm nay qua đi, hắn và Hàn Nặc thật sự sẽ đi hai con đường khác nhau, khoảng cách giữa bọn họ về sau có lẽ sẽ càng ngày càng xa.
Bất quá cuối cùng, Lâm Việt vẫn là không làm gì cả. Hắn nhìn điện thoại hơn nửa ngày, cuối cùng là đổi hình nền điện thoại của hắn.
Lần đó, hắn và Tiểu Nặc ở bên hồ trong trường, Tiểu Nặc nhất quyết đổi hình nền của hắn thành hình cá chép, còn hắn sau khi về phòng ngủ, lại đổi hình cá chép thành ảnh chụp của Tiểu Nặc. Hình nền điện thoại di động của hắn vẫn luôn là hình của Tiểu Nặc, nhưng từ hôm nay bắt đầu thì không còn nữa.
—— Tối chủ nhật, Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ cùng các nàng đi phòng học điểm danh. Trên đường đi, Hàn Nặc đều phát hiện có rất nhiều người đang chỉ trỏ nàng.
Hàn Nặc quay đầu hỏi Tô Tiểu Bộ: "Tiểu Bố Đinh, ngươi có thấy bọn họ đều đang nhìn ta không?"
Tô Tiểu Bộ gật đầu nhẹ: "Hình như là vậy."
"Hôm nay ta ăn mặc kỳ quái lắm sao? Hay trên mặt ta có gì?"
"Giống như không có mà."
"Vậy sao bọn họ lại nhìn ta vậy?"
"Không biết."
Hàn Nặc quay đầu nhìn những người đang bàn tán, thế nhưng ánh mắt nàng vừa liếc qua, người khác liền lập tức quay đi. Trực giác mách bảo Hàn Nặc, nhất định đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến nàng.
Nhưng mà nàng không thể nào đi bắt người ta lại hỏi được, người khác cũng chưa chắc đã nói cho nàng biết.
Hàn Nặc càng nghĩ càng thấy phiền muộn, dứt khoát cúi đầu xuống không nhìn xung quanh nữa.
Gần đến phòng học, Hàn Nặc đột nhiên phát hiện Trần Thu Dĩnh kéo Tô Tiểu Bộ qua một bên, sau đó ghé vào tai nàng nói nhỏ gì đó.
Tô Tiểu Bộ lập tức kêu lên một tiếng rất lớn: "Cái gì?"
Sau đó hai người bọn họ ánh mắt liền nhìn Hàn Nặc, Trần Thu Dĩnh kéo Tô Tiểu Bộ mấy lần, bộ dáng cứ như là muốn nói rồi lại thôi.
"Dĩnh Dĩnh, có phải ngươi biết bọn họ đang nói gì về ta không?" Hàn Nặc nhìn Trần Thu Dĩnh bằng ánh mắt sắc bén, ép nàng trả lời câu hỏi.
Nhưng Trần Thu Dĩnh lại tỏ ra sợ hãi rụt rè: "Tiểu Nặc à, ngươi... ngươi không nên biết thì tốt hơn đấy."
"Nói mau!" Hàn Nặc hét lên một câu.
Trần Thu Dĩnh run rẩy đưa điện thoại của mình cho Hàn Nặc: "Tự mình xem đi."
Trong lúc đó, Tô Tiểu Bộ nhìn chằm chằm vào Hàn Nặc, nhưng lại không nói một lời nào. Biểu cảm trên mặt nàng có chút kỳ lạ, còn mang theo vẻ đau buồn.
Hàn Nặc nhận điện thoại từ tay Trần Thu Dĩnh, trên màn hình là diễn đàn trường học, đầu trang có một bài đăng đang ở vị trí top, tiêu đề lại ghi rành rành tên của Lâm Việt và Lý Tâm Nghi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận