Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2439: Lâm Nghĩa Hoa sinh nhật 5 (length: 3745)

Hiện tại người và hoa đều ở trước mắt, nàng còn có thể nói gì đây?
"Ừm... Cái đó, cái đó ta trở về văn phòng nhé."
Chu Tiểu Nghiên gần như đầu cũng không dám ngẩng lên, làm sao bây giờ, ai đến cứu nàng với?
"Nhưng mà phòng làm việc của ngươi ở phía sau mà, ngươi đi lố rồi!" Vu Hàn vô tình vạch trần lời nói dối của Chu Tiểu Nghiên.
"Hắc hắc..."
Lần này nàng còn có thể nói gì?
Dù sao đánh chết nàng cũng không thể nói bó hoa này là Kiều Diệc đưa cho nàng. Lần trước đồ ngọt, tiểu ca ca đã không vui như vậy, nếu biết Kiều Diệc hiện tại mỗi ngày tặng hoa cho nàng, hắn chẳng phải là rất buồn bực sao.
Ai, mặc dù Chu Tiểu Nghiên cũng không muốn lừa Vu Hàn, nhưng quan hệ giữa nàng và Vu Hàn nói sao đây. Nàng không thể nói thẳng là nàng tuyệt đối không thích Vu Hàn, hơn nữa sau này cũng không thể thích Vu Hàn, nhưng cũng không thể nói nàng vẫn thích Kiều Diệc.
Ngay lúc Chu Tiểu Nghiên đặc biệt xấu hổ, Hàn Nặc đột nhiên từ văn phòng chạy ra.
Vốn dĩ Chu Tiểu Nghiên đang ôm hoa đi về phía văn phòng Hàn Nặc, cho nên vị trí hiện tại của bọn họ cách văn phòng Hàn Nặc không xa.
"Ôi chao, Tiểu Nghiên, sao em ngẩn người thế, chị bảo em đi lấy giúp chị bó hoa, sao lâu thế?"
Hàn Nặc đi tới, cười nhận bó hoa trong tay Chu Tiểu Nghiên.
"Hóa ra Vu Hàn cũng ở đây, hôm nay là ngày kỷ niệm 333 ngày yêu nhau của chị và Lâm Việt, nên anh ấy cố ý đặt hoa tặng chị. Chị đang bận, nên bảo Tiểu Nghiên đi lấy giúp ở sảnh." Hàn Nặc còn cố ý giải thích cho Vu Hàn.
"À, ra vậy à?" Biểu tình của Vu Hàn có chút kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm bó hoa hồng trắng trong tay Hàn Nặc.
Nàng nói thật sao?
Nhưng dù có thật hay không, hiện tại hắn không có lý do gì tiếp tục đứng đây nữa.
"Vậy tôi không làm phiền hai người."
Xem ra Vu Hàn định bỏ qua cho Chu Tiểu Nghiên, không muốn tiếp tục xoắn xuýt về chuyện bó hoa. Chu Tiểu Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật.
Vu Hàn vừa đi, Hàn Nặc liền kéo Chu Tiểu Nghiên vào văn phòng.
Sau đó vừa đóng cửa, Hàn Nặc liền trả bó hoa cho Chu Tiểu Nghiên.
"Đa tạ tỷ tỷ, vừa nãy không có chị đột nhiên xuất hiện, em thật sự không biết phải làm sao."
Ai, cũng may vào lúc nguy cấp, tỷ tỷ Hàn Nặc kịp thời xuất hiện, nếu không Chu Tiểu Nghiên thật cảm thấy mình sẽ phát điên mất.
"Vừa rồi trợ lý nói với chị, em và Vu Hàn đang đứng ở ngoài văn phòng của chị, không biết có phải muốn tìm chị không, nên chị lập tức nghĩ ra, chắc chắn em ôm hoa đụng phải Vu Hàn. Thường thì tầm giờ này cũng là giờ Kiều Diệc tặng hoa cho em, nên chị liền chạy ra ngay. Quả nhiên là em, sao em bất cẩn vậy, lại đụng trúng Vu Hàn chứ?"
"Em cũng không muốn mà tỷ tỷ. Ai mà biết tiểu ca ca lại đột nhiên xuất hiện chứ. Vừa rồi rõ ràng hắn đang ở văn phòng nói chuyện với người ta."
"Tiểu Nghiên, chị thấy em nên sớm nói thẳng với Vu Hàn đi, chị có thể giúp em một lần, chẳng lẽ còn có thể giúp em hai lần, ba lần...?"
"Ừm, em sẽ tìm cơ hội nói với hắn. Chỉ là tỷ tỷ, hôm nay thật là kỷ niệm 333 ngày yêu nhau của chị và tỷ phu à? Hai người đến những ngày như này cũng nhớ rõ vậy cơ á?"
"Đương nhiên là giả rồi! Ai mà nhớ rõ như thế. Chúng chị đều là vợ chồng rồi, không giống các em trẻ tuổi, còn phải nhớ mấy chuyện vặt vãnh này."
"Xí... Chị già rồi à?"
"Cũng tạm. Năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi."
Chu Tiểu Nghiên không nhịn được mà liếc mắt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận