Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 372: Ngươi ngã bệnh? (length: 3983)

Vương Tiểu Long im lặng liếc mắt, đáp: "Đúng vậy. Ta Thành ca đại nhân! Ngươi nói sao thì là vậy."
Người khác đều nói, người yêu vào thì chỉ số thông minh dễ bị giảm sút, nhà hắn Thành ca còn chưa bắt đầu yêu đương đâu, mà chỉ số thông minh đã tuột dốc rồi!
Nghiêm Du Thành cười vỗ vỗ vai Vương Tiểu Long: "Ừm. Tiểu Long ngoan, chuyện này giao cho ngươi! Bye bye, cố gắng làm việc nha!"
Vương Tiểu Long bĩu môi, chỉ biết một mình bực dọc. Nhà hắn Thành ca đúng là thông minh, chuyện đắc tội người liền biết sai hắn đi làm!
Thực đơn này thay tới thay lui, mấy cô nhóc đó bị khách hàng kia chọc tức, còn không phải đổ lên đầu hắn sao?
Sau đó Nghiêm Du Thành lại vẫy tay với Hàn Nặc: "Đi thôi, Tiểu sư muội thân yêu của ta!"
Hàn Nặc chớp mắt to, vẻ mặt vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Nàng thế mà dễ dàng thuyết phục được Nghiêm Du Thành như vậy sao?
Hắn từ khi nào trở nên nghe lời như vậy?
Hàn Nặc lập tức hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Ăn cơm chứ sao, Đại tỷ!"
"Ngươi mới là Đại tỷ đấy! Bây giờ mới mấy giờ, ngươi đã muốn đi ăn cơm!"
"Mười một giờ rồi, là giờ ăn cơm chứ gì. Hơn nữa, chiều ta còn có một cặp bánh gato phải làm, không ăn cơm sớm thì làm sao kịp!"
"Được thôi."
Hàn Nặc mềm giọng đáp lời, đi theo Nghiêm Du Thành đi ăn cơm.
Không ngờ chuyện đầu tiên nàng làm hôm nay, lại là đi ăn trưa...
Vương Tiểu Long nhìn bóng lưng Thành ca nhà mình cùng Hàn Nặc rời đi, lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
Thành ca a Thành ca, đừng tưởng ngươi không nói là ta không biết! Ngươi cố tình ăn cơm sớm như vậy, chẳng phải là để tránh mặt người khác, ăn cơm riêng với Hàn Nặc sao?
Cái tâm tư nhỏ mọn này của ngươi, làm sao qua được đôi mắt tinh tường của Vương Tiểu Long ta!
—— Sau khi ăn trưa, Hàn Nặc liền theo Nghiêm Du Thành đến phòng bếp nhỏ.
"Sư huynh, em có thể giúp gì cho anh không?" Hàn Nặc hỏi.
Nghiêm Du Thành suy nghĩ một lát. Bánh gato Mặt Mặt, từ trước đến nay điểm bán hàng chính là tự tay chế tác, nên hắn luôn một mình hoàn thành toàn bộ công đoạn làm bánh.
Đây cũng là một dạng thành tín đối với khách hàng.
Nên Nghiêm Du Thành cũng không muốn Hàn Nặc nhúng tay vào.
"Ừm. Thật ra cũng không có gì làm. Em cứ đứng bên cạnh xem anh làm đi."
"Hả?" Hàn Nặc tỏ ra hơi thất vọng: "Anh sợ em làm không tốt, sẽ làm phiền anh sao?"
"Đương nhiên không phải!" Nghiêm Du Thành có chút sốt ruột, nói như vậy quả thật dễ khiến Hàn Nặc hiểu lầm.
"Vậy tại sao anh không cho em giúp anh?"
"Vì cái bánh gato này anh muốn tự tay làm, nếu không thì nó không thể gọi là bánh gato Mặt Mặt!" Nghiêm Du Thành hiếm khi kiên nhẫn như vậy, thế mà giải thích cặn kẽ suy nghĩ của hắn cho Hàn Nặc nghe.
"À. Hóa ra là như vậy. Vậy em vẫn không giúp thì hơn." Hàn Nặc âm thầm nghĩ, không ngờ Nghiêm Du Thành lại là người giữ chữ tín như vậy.
Nói tự tay chế tác thì nhất định tự tay hoàn thành, dù một chút xíu cũng không nhờ ai khác giúp.
Xem ra, những fan bỏ nhiều tiền mua bánh gato này của hắn cũng rất xứng đáng!
Thế nhưng nếu vậy, hôm nay nàng sẽ làm gì đây?
Chẳng lẽ thực sự ở đây xem Nghiêm Du Thành làm bánh cả buổi chiều?
Nghiêm Du Thành vụng trộm nhìn Hàn Nặc một chút, thấy nàng nói xong thì cứ ngẩn người ra, như đang suy tư điều gì đó.
Hắn không cần nghĩ kỹ cũng biết, Hàn Nặc chắc chắn đang nghĩ liệu buổi chiều nàng sẽ phải đứng đây nhìn hắn làm bánh thật sao?
Theo những gì hắn hiểu về Hàn Nặc, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy việc chỉ đứng nhìn hắn làm bánh là hành vi lười biếng và lãng phí thời gian!
Cho nên, hắn có nên tìm việc gì đó cho nàng làm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận