Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1632: Chấp nhận 19 (length: 3793)

Nàng chính mình cũng đã sớm là một người trưởng thành, không cần đến chị từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cái gì đều phải tới chiếu cố nàng. Bọn họ mặc dù là chị em, nhưng thật ra ai cũng không nợ ai, Hàn Nặc chị đều là cảm thấy thua thiệt chính mình, thế nhưng Chu Tiểu Nghiên sao lại không phải cảm thấy nhà bọn họ đối với chị nhân sinh cũng có thua thiệt đâu?
Hàn Nặc cuối cùng cũng cười cười, sau đó liền rời đi.
Bất quá Chu Tiểu Nghiên tâm tư lại lướt tới một nơi khác. Vừa mới Hàn Nặc chị và dì Vương nói Kiều Diệc ở trên lầu, ở trong phòng Kiều Tử Mạc? Vậy… Ý tứ chính là nói, thật ra vừa mới Kiều Diệc vẫn luôn ở chăm sóc Kiều Tử Mạc đúng không, cho nên lúc đầu nàng nhìn thấy Kiều Diệc quả nhiên là nàng tưởng tượng mà thôi.
“Tiểu Nghiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Vu Hàn thấy Hàn Nặc ngẩn ngơ nhìn về hướng trên lầu nơi Hàn Nặc rời đi, trong đầu hắn cũng chợt nhớ lại lời Hàn Nặc nói Kiều Diệc ở ngay trên lầu, lại thêm nhớ tới lúc đầu hắn ở bên ngoài thấy Tiểu Nghiên cùng hình ảnh Kiều Diệc.
Bọn họ thân mật như vậy, không hề giống dáng vẻ xa lạ. Lúc đó Tiểu Nghiên nghiêng đầu, cười hì hì như là đang hỏi Kiều Diệc vấn đề gì đó, mà Kiều Diệc lại nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiểu Nghiên… Những điều này, Vu Hàn đều nhìn thấy.
Hắn nghĩ, có lẽ Tiểu Nghiên say rồi đi, nếu không nàng sẽ không như vậy.
Thế nhưng Kiều Diệc thì sao? A, hắn là thích Tiểu Nghiên, cho nên mới thừa dịp lúc nàng mơ hồ mà thân cận với nàng một chút sao?
Hai người bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vu Hàn rất muốn giả vờ không biết, mà thực tế hắn cũng chọn giả vờ không biết. Hắn sẽ không đi hỏi Tiểu Nghiên, cũng sẽ không đi hỏi Kiều Diệc chuyện vừa mới xảy ra, thậm chí hắn căn bản sẽ không cho bọn họ biết vừa rồi hắn thấy bọn họ.
Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên giả vờ không biết, cho đến bây giờ hắn chẳng phải cũng biết người Tiểu Nghiên thích trong lòng vẫn là Kiều Diệc sao? Thế nhưng hắn vẫn thổ lộ với nàng, vẫn cùng nàng đến cái thành phố này, những thứ này cũng đều cần giả vờ không biết.
Hắn tự lừa dối mình hết lần này đến lần khác, Tiểu Nghiên nàng sẽ quên Kiều Diệc, một ngày nào đó sẽ quên hắn. Chỉ cần mình đủ cố gắng, chỉ cần mình đủ kiên trì, một ngày nào đó Tiểu Nghiên sẽ thấy mình tốt, sẽ đến bên cạnh mình.
Đại khái chính là tín niệm như vậy chống đỡ hắn luôn kiên trì, hơn nữa Vu Hàn cũng biết ngoài làm vậy ra hắn không còn lựa chọn khác.
Muốn hắn từ bỏ sao?
Hắn làm không được.
“A, không có gì.” Chu Tiểu Nghiên vội vàng thu lại tầm mắt, “Tiểu ca ca, ngươi bây giờ thấy khá hơn chút nào không?” Bọn họ đều đã uống trà giải rượu, hơn nữa cũng đã nghỉ ngơi một lát, dù sao Chu Tiểu Nghiên thì không có vấn đề gì, cho nên nàng mới hỏi Vu Hàn.
“Không sao. Muốn về không?” “Ừ, muộn rồi, muốn về tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.” Hơn nữa muộn thế này nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà chị nữa, nếu không chị vừa chăm sóc Tiếu Tiếu còn phải phân tâm chăm sóc nàng.
“Vậy được, chúng ta về nhà!” Vu Hàn đứng lên trước, sau đó theo thói quen chìa tay ra về phía Chu Tiểu Nghiên vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa, Chu Tiểu Nghiên sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ là thoáng cái mà thôi, sau đó nàng thoải mái cười, đưa tay cho Vu Hàn.
Cứ như vậy đi. Dù sao cũng đã vậy.
Chu Tiểu Nghiên nghĩ.
Sau đó nàng nắm tay Vu Hàn, Vu Hàn cũng nắm tay nàng, hai người đều không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ chuyện khác nhau.
Nàng như vậy là đang chấp nhận hắn sao?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận