Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 167: Ngươi còn tốt sao? (length: 4215)

Cơm nước xong xuôi, Hàn Nặc liền cùng Tô Tiểu Bộ cùng nhau trở về phòng ngủ.
Trước khi đi, nàng đối Lâm Việt muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nàng vẫn là không nói ra lời muốn nói.
Việc Lâm Việt ca ca đi giúp nàng quan tâm Nghiêm Du Thành bị thương, luôn cảm thấy là lạ!
Một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, vẫn phải lên lớp. Hàn Nặc rất sớm đã đến phòng học, chỉ để tận mắt nhìn Nghiêm Du Thành ra sao.
Nếu có thể, nàng còn muốn trực tiếp nói lời cảm tạ với hắn, cảm tạ hắn đã lập tức ra mặt cứu nàng, mặc kệ hắn vì mục đích gì.
Thế nhưng, mãi đến giờ tan học buổi trưa, Hàn Nặc vẫn không thấy Nghiêm Du Thành xuất hiện trong lớp.
Hắn chắc bị thương rất nặng a?
Là về nhà rồi, hay là đi bệnh viện, hoặc là đang ở phòng ngủ?
Trong đầu Hàn Nặc toàn là những câu hỏi.
Lâm Việt sớm đã nhìn ra ý nghĩ của nàng, nhưng Tiểu Nặc không nói, hắn cũng không tiện hỏi.
Thật ra tối hôm qua sau khi về phòng ngủ, Lâm Việt đã tự mình đến phòng ngủ của Nghiêm Du Thành xem. Nghiêm Du Thành bị thương vì cứu Tiểu Nặc, hơn nữa Lâm Việt cũng đã thấy Hàn Nặc vẫn luôn lo lắng cho thương thế của Nghiêm Du Thành, nếu Nghiêm Du Thành thật bị thương rất nặng, hắn không thể nào ngồi yên.
Nhưng khi Lâm Việt đến gặp Nghiêm Du Thành, hắn luôn khẳng định là mình bị thương không nặng, chỉ là bị bóng rổ đập vào lưng thôi, sao có thể bị sao. Còn xin lỗi nói rằng, có thể trận đấu tiếp theo hắn không thể tham gia, phiền Lâm Việt cố gắng hơn.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Nghiêm Du Thành, Lâm Việt cũng không nghĩ nhiều, hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Dù sao, mối quan hệ giữa hắn và Nghiêm Du Thành hiện giờ chưa tốt đến mức có thể ngồi xuống uống trà tán gẫu.
Nói đến, vết thương của Nghiêm Du Thành không nặng thì không phải, mà nhẹ cũng chẳng phải.
Vết thương lớn thì không có, nhưng phần lưng lại sưng đỏ một mảng do va chạm mạnh, Nghiêm Du Thành sau khi về phòng đã tự mình tìm chút thuốc xử lý, hiện giờ cũng không còn đau nữa.
Lâm Việt đến cảm ơn hắn, là chuyện trong dự liệu. Lâm Việt từ trước đến nay không nợ ai, với quan hệ của hắn và Hàn Nặc, việc hắn đến xem thử cũng không có gì là lạ.
Nhưng Nghiêm Du Thành trong lòng lại cảm thấy có chút ê ẩm.
Hắn xông lên cứu Hàn Nặc hoàn toàn là theo bản năng, bản năng muốn bảo vệ Hàn Nặc, điều này không liên quan gì đến Lâm Việt.
Hắn không cần Lâm Việt lấy thân phận bạn trai của Hàn Nặc mà đến cảm ơn hắn! Điều đó làm hắn cảm thấy mình thật thừa thãi.
Nghiêm Du Thành thở dài, cầm điện thoại trên bàn lên nhìn thoáng qua.
Không có tin nhắn chưa đọc, cũng không có cuộc gọi nhỡ.
Trước đó, hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, nghĩ Hàn Nặc sẽ nhắn tin cho hắn, quan tâm hắn. Sau khi Lâm Việt đến, hắn hoàn toàn thất vọng.
Thật ra, Hàn Nặc căn bản không có số điện thoại của hắn mà?
Nhưng chính hắn lại còn tự lừa mình dối người.
Đã từng có khoảnh khắc, hắn đã từng ảo tưởng, Hàn Nặc có tình cảm khác với hắn. Giờ nghĩ lại, bất quá là hắn nghĩ quá nhiều mà thôi!
---Buổi chiều, Nghiêm Du Thành vẫn không đến.
Hàn Nặc tâm phiền ý loạn trải qua cả một buổi chiều.
Ăn tối xong, nàng lấy cớ về phòng ngủ chơi, rồi sớm rời đi.
Về đến phòng ngủ, Hàn Nặc mở máy tính, ngồi ngẩn ngơ trước màn hình.
Tiểu Bố Đinh và những người khác đều bận chơi game của mình, không ai nói chuyện với nàng. Hàn Nặc mở nhân vật của mình, tự ngồi thiền ở biên giới.
Đột nhiên, từ phía biên giới xuất hiện một kẻ địch, chạy đến trước mặt Hàn Nặc, ném liên tiếp mấy quả cầu băng.
Hệ thống thông báo: Ngươi bị Mộng Du (Sở quốc) đánh bại, trọng thương hôn mê. Mời lựa chọn hồi sinh tại chỗ hoặc hồi sinh an toàn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận