Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2872: Không thích 27 (length: 3663)

Điều này chứng minh, Tạ Nguyên sẽ là đối thủ rất mạnh của Mao Thu Minh.
Chúng ta sợ nhất đối thủ là bộ dạng gì, không phải người ngươi yêu thích, cùng hắn có bao nhiêu dây dưa không rõ quan hệ. Mà là đối phương có cái nghị lực sẽ luôn dây dưa không ngớt hay không.
Chúng ta sợ nhất đối thủ chính là loại quấn quít chặt lấy như vậy, bởi vì hắn sẽ không bỏ qua tinh thần, sẽ khiến tình yêu của các ngươi cũng tan nát.
Và rất rõ ràng, hiện tại Tạ Nguyên chính là đối thủ như vậy. Hắn không chỉ có rất nhiều dây dưa không rõ với Tiểu Bố Đinh, hơn nữa lần này hắn trở về, chính là ôm quyết tâm nhất định phải tìm lại Tiểu Bố Đinh. Hắn đã nói, hắn có thể dùng bất cứ thứ gì hiện tại của hắn để đổi lấy tình cảm Tiểu Bố Đinh dành cho hắn, cho nên hắn không tiếc bất cứ giá nào, đều phải giành lại Tiểu Bố Đinh.
Vậy Thu Minh ca, gặp phải một đối thủ như vậy, chẳng phải là rất đáng sợ sao?
Tô Niệm Niệm đang đứng ở góc độ của Mao Thu Minh để đối đãi với Tạ Nguyên. Dù sao từ đầu, nàng đã muốn giúp Mao Thu Minh đối phó Tạ Nguyên.
Không lâu sau khi Tạ Nguyên rời đi, Tô Niệm Niệm cũng nhận được điện thoại của Mao Thu Minh, hỏi nàng bây giờ đang ở đâu, đang làm gì, tối ăn gì, muốn ăn cùng hắn hay là tự mình ăn.
Sau đó Tô Niệm Niệm hỏi: "Thu Minh ca, Tiểu Bố Đinh đâu, buổi chiều không phải anh luôn ở cùng nàng sao? Chẳng lẽ anh đã để nàng về nhà rồi, đến cả cơm tối cũng không mời người ta ăn à. Tôi nói này Thu Minh ca, với bộ dạng này anh không đuổi kịp bạn gái đâu!!"
Mao Thu Minh: "Không phải như vậy. Lúc chiều, Tiểu Bố Đinh đột nhiên nhận được điện thoại, văn phòng của họ có nhiệm vụ đột xuất, Trần Thu Dĩnh bảo nàng về làm việc. Cho nên buổi chiều chúng ta không ở cùng nhau bao lâu."
Tô Niệm Niệm: "A?"
Mao Thu Minh: "Thôi được rồi, em mau nói, tối em có muốn ăn cơm cùng anh không, nếu em không ăn cùng anh, anh sẽ tự gọi đồ giao hàng, ăn ở nhà."
Tô Niệm Niệm: "Ờ... Đừng mà. Ngày nào cũng ăn đồ giao làm gì. Tôi nói này Thu Minh ca, trước kia anh không biết nấu cơm, nhưng sau này anh cũng phải học chứ. Đàn ông biết nấu ăn rất được con gái yêu thích đó."
Mao Thu Minh: "Em lại muốn biểu đạt cái gì?"
Tô Niệm Niệm: "Tôi không muốn biểu đạt gì hết. Như vậy đi, anh chờ tôi một chút, bây giờ tôi tự bắt xe đến chỗ anh, sau đó tôi mua ít đồ ở ngoài, đến nhà anh nấu cơm."
Mao Thu Minh: "Em lại muốn đến nhà anh à?"
Mao Thu Minh có vẻ rất để ý, qua điện thoại, Tô Niệm Niệm cũng cảm nhận được sự ghét bỏ của hắn đối với nàng. À không, nói chính xác hơn, là ghét bỏ và cự tuyệt việc nàng muốn đến nhà hắn.
Tô Niệm Niệm: "Uy uy uy, cái gì gọi là tôi lại muốn đến nhà anh à? Anh tưởng tôi muốn đến chắc. Tôi còn không phải vì đến dạy anh nấu cơm, vì hạnh phúc sau này của anh sao. Tôi có dễ dàng đâu. Với cả, hôm nay tôi vừa nhận được điện thoại của môi giới bất động sản, nói bên họ vừa có một căn nhà rất phù hợp, tôi đến cũng tiện đường xem một chút."
"À, vậy sao? Nhưng trước đây chúng ta tìm lâu như vậy, đều không có căn nhà nào phù hợp."
"Môi giới nói, là vừa có một căn nhà trống ra, chủ nhà muốn ra nước ngoài học, cho nên mới cho thuê nhà. Tôi đây là gặp may đấy."
"À nha."
"Thu Minh ca, nghe giọng anh có vẻ hơi thất vọng nhỉ. Sao thế, anh có phải đang sợ hãi không?"
"Anh sợ cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận