Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 632: Chân tướng (length: 3881)

Lý Tâm Nghi nhìn thẳng Hàn Nặc, trên mặt nở nụ cười.
"Hàn Nặc à, ta nghe Nghiêm Du Thành nói ngươi không thích hắn?"
Hàn Nặc kinh ngạc nhìn Lý Tâm Nghi, nàng không biết Lý Tâm Nghi đột nhiên nhắc tới Nghiêm Du Thành là có ý gì. Nàng cùng Nghiêm Du Thành vốn dĩ cũng không có quan hệ gì, nàng cũng chưa từng nói thích Nghiêm Du Thành, sao lại có chuyện không thích?
Lý Tâm Nghi thấy Hàn Nặc không phản ứng, lại nói thêm: "Ngươi đừng lo, ta không có ý gì khác. Thực ra trước đây ta cứ tưởng ngươi thích Nghiêm Du Thành. Hàn Nặc, ngươi biết không, khi nghe Nghiêm Du Thành nói ngươi căn bản không thích hắn, thật sự ta rất thất vọng. Vì như vậy ngươi lại quay về tranh Lâm Việt với ta, ha ha."
Hàn Nặc trừng mắt, quả nhiên lúc không có ai, lời của Lý Tâm Nghi càng ngày càng thẳng thắn. Vậy nàng cứ nghe xem nàng rốt cuộc muốn nói gì.
"Vậy nên khi đó ngươi xúi giục ta đi Kết Tử Nhan làm việc, thực ra là để ta thích Nghiêm Du Thành, đúng không? Nhưng mà cuối cùng ta lại không thích hắn, nên ngươi mới thất vọng?"
Đến lúc này, Hàn Nặc cũng đã hiểu ra không ít.
Thêm cả những ký ức trước kia, Hàn Nặc biết Lý Tâm Nghi từ đầu tiếp cận nàng đều không có ý tốt. Lúc trước nàng đi Kết Tử Nhan, là do Lý Tâm Nghi dẫn nàng đi, sau đó lại tìm cách kéo nàng đến đó làm việc.
Khi đó nàng muốn học làm bánh kem, nên không suy nghĩ nhiều, bây giờ xem ra tất cả đều là cái bẫy do Lý Tâm Nghi giăng ra.
Lý Tâm Nghi muốn ghép nàng với Nghiêm Du Thành, như vậy sẽ không còn ai tranh giành Lâm Việt với nàng ta.
Ha ha...
Nếu như lúc trước nàng thật thích Nghiêm Du Thành thì tốt rồi, ít nhất bây giờ đã không khó xử như vậy. Thế nhưng tình cảm đâu phải do mình quyết định, dù cho nàng đã mất toàn bộ ký ức, nàng vẫn không thể quên được Lâm Việt, và không thể thích người khác.
Vậy có lẽ là vận mệnh. Nhiều thứ vốn đã định sẵn, hoặc có những cảm xúc đã sớm bén rễ trong lòng, không phải muốn quên là quên được.
Lý Tâm Nghi nhìn Hàn Nặc: "Ồ, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra à? Xem ra ngươi không ngốc như ta nghĩ đâu. Nhưng mà Hàn Nặc, ta không hề thất vọng nhé. Bởi vì từ lúc ngươi đến Kết Tử Nhan, kế hoạch của ta đã thành công, bất kể ngươi có thích Nghiêm Du Thành hay không, thật ra đều không quan trọng, chỉ cần Nghiêm Du Thành ngốc nghếch nghĩ ngươi đến đó vì thích hắn, chỉ cần Lâm Việt nghĩ ngươi đến đó để vui mừng Nghiêm Du Thành, chẳng phải là quá tốt sao?"
"Hàn Nặc, ngươi biết không? Ta thật muốn cảm ơn ngươi, bởi vì mỗi bước trong kế hoạch của ta đều không thể thiếu sự giúp đỡ của ngươi đấy. Ít nhất đến bây giờ Lâm Việt vẫn nghĩ ngươi thích Nghiêm Du Thành đấy, cha mẹ nuôi của ngươi chắc cũng cho là người ngươi thích là Nghiêm Du Thành đúng không. Vậy nên bọn họ mới yên tâm để ta với Lâm Việt bên nhau chứ."
"Hàn Nặc, trong lòng cha mẹ nuôi, ngươi đã không còn xứng với con trai họ nữa!"
Lời của Lý Tâm Nghi thật sự đã đả kích Hàn Nặc rất lớn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng và Nghiêm Du Thành lại trở thành một cặp trong mắt người khác, thậm chí đến cha mẹ nuôi cũng nghĩ vậy.
Vậy rốt cuộc nàng còn tư cách gì để yêu Lâm Việt đây?
Lý Tâm Nghi lại tiếp tục kích thích Hàn Nặc: "Tiểu Nặc à, ngươi đã làm tổn thương Lâm Việt một lần rồi, sau này hãy tránh xa hắn ra một chút. Chắc chuyện công ty của Lâm thúc thúc ngươi cũng biết rồi nhỉ, bây giờ chỉ có ta mới có thể giúp Lâm Việt, nếu như ngươi thật sự còn thích hắn thì nên nghĩ cho tốt cho hắn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận