Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1412: Khoảng cách 2 (length: 3869)

Chương 1412: Khoảng cách 2
Những khoảng cách vô hình đó, hết lần này đến lần khác đánh nát giấc mộng của nàng. Chu Tiểu Nghiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Yêu thích một người chẳng lẽ không phải là một chuyện rất vui vẻ sao? Nàng ban đầu đến công ty Kiều thị cũng là vì mục đích này. Thế nhưng hiện tại vì sao nàng lại không cảm thấy chút vui vẻ nào, thậm chí nàng đã sớm đạt được điều mình từng khát vọng, có thể thường xuyên nhìn thấy Kiều Diệc.
Thế nhưng vì sao nàng vẫn không thể thỏa mãn?
Chu Tiểu Nghiên cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Bởi vì con người luôn có dục vọng, khi có được một thứ, liền muốn tiếp tục có được thứ tốt hơn. Nàng đến gần Kiều Diệc bao nhiêu, lại càng muốn gần thêm nữa.
Nàng nhìn thấy người khác bên cạnh Kiều Diệc sẽ khổ sở, sẽ ghen, mà những điều này vốn dĩ không liên quan đến nàng.
Về sau, Chu Tiểu Nghiên mới tỉnh ngộ, loại mong muốn của nàng đối với Kiều Diệc đã không còn đơn giản chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn hai cái nữa, mà trong lòng nàng sớm đã giống như Chu Đình Đình ích kỷ, muốn chiếm đoạt toàn bộ Kiều Diệc.
Chỉ là, tình yêu của Chu Đình Đình biểu hiện một cách quang minh chính đại, còn nàng chỉ có thể lén lút. Thế nhưng có gì khác biệt đâu? Nói không chừng so ra nàng còn ích kỷ hơn Chu Đình Đình.
Ít nhất Chu Đình Đình thích Kiều Diệc chưa bao giờ che giấu, dù dùng bất cứ thủ đoạn gì thì Chu Đình Đình vẫn luôn thẳng thắn. Chuyện nàng thích Kiều Diệc ai cũng biết, và chưa từng phủ nhận bất cứ hành động nào mình đã làm.
Còn mình thì sao?
Chu Tiểu Nghiên suy nghĩ, một mặt nàng ngụy trang trước mặt Chu Đình Đình, cố gắng biện minh rằng mình không có tình cảm với Kiều Diệc, mặt khác lại đặt mình vào vị trí người bị hại, để người khác đều cảm thấy Chu Đình Đình đang cố ý làm khó nàng.
Có phải là vậy không?
Như vậy tính ra, chẳng phải nàng còn dối trá, còn đáng ghét hơn Chu Đình Đình sao?
Nàng không thích chính mình như vậy.
---
Phía bên kia, Hàn Nặc sau khi trò chuyện với Chu Tiểu Nghiên, lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Kiều Tử Mạc.
Từ khi Vu Hàn rời đi, Kiều Diệc lại tự mình đi làm việc, Kiều Tử Mạc rảnh rỗi đến nhàm chán, liền lén lút trốn sang một bên ngoan ngoãn chơi điện thoại.
Như vậy Kiều Diệc cũng sẽ không nghi ngờ hắn, là đang sau lưng lén lút làm chuyện gì.
Hàn Nặc vừa thấy tin nhắn Kiều Tử Mạc gửi tới, liền nghĩ đến chuyện vừa nãy Chu Tiểu Nghiên kể với nàng, về việc nàng gặp Kiều Tử Mạc ở công ty. Hàn Nặc thầm nghĩ, chẳng lẽ Kiều Tử Mạc cũng muốn nói với mình chuyện này sao?
Hôm nay Kiều Tử Mạc đã có mục đích đến Kiều thị, vậy thì Hàn Nặc rất muốn nghe xem, hắn đi Kiều thị cả buổi sáng, cũng gặp Tiểu Nghiên, cũng thực địa khảo sát, vậy rốt cuộc hắn đã phát hiện được gì mới?
Hàn Nặc: "Nghe nói hôm nay ngươi đi Kiều thị?"
Kiều Tử Mạc: "Sao ngươi biết?"
Hàn Nặc: "Tự nhiên là có người nói cho ta biết."
Kiều Tử Mạc: "Là Chu Tiểu Nghiên phải không? Thì ra nàng cũng phải tìm ngươi lén lút báo tin hả. Ừm, đúng rồi, nàng đã nói gì với ngươi?"
Kiều Tử Mạc không ngờ Chu Tiểu Nghiên lại nhanh chóng đi tìm Hàn Nặc như vậy, còn nói cho Hàn Nặc chuyện chạm mặt hắn, vậy họ có nói gì không? Có thể Hàn Nặc sẽ biết trước điều gì đó chăng.
Hàn Nặc: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Hay là ngươi nói trước xem, ngươi tìm ta là muốn nói gì đi. Có phải có phát hiện gì mới không?"
Kiều Tử Mạc: "Làm gì mà hỏi như vậy, khiến ta giống như đến đó làm thám tử ấy."
Hàn Nặc: "Chẳng phải vốn dĩ là vậy sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận