Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 351: Ngươi tin tưởng vừa thấy đã yêu sao (length: 4011)

Hàn Nặc đột nhiên đến rồi hào hứng, vừa mới xem phim thấy nàng quá bị đè nén, cho nên nàng toàn bộ phần sau trận cũng không nói một câu.
Hiện tại nàng cần gấp một người cùng với nàng tâm sự, giải tỏa áp lực.
"Vậy ngươi có cảm thấy nam nhân nhân vật chính kia lớn lên rất đẹp trai không?"
"Hả?" Nghiêm Du Thành bình thường sinh hoạt rất đơn giản, hầu như không chú ý đến giải trí bát quái, cho nên cũng căn bản không nhận biết nam nhân nhân vật chính kia là ai.
Nhưng mà nam sinh kia đúng là rất đẹp trai.
"Ừm, tạm được."
Câu trả lời này có vẻ như Hàn Nặc không mấy hài lòng, ngươi nhìn nàng cũng nhịn không được nhếch miệng.
"Cái gì gọi là tạm được? Nói cho ngươi biết, hắn chính là nam thần của ta! Không chỉ vóc dáng đẹp trai, mà còn biết hát, biết nhảy. Tóc cắt mái chải lên diễn bá đạo tổng giám đốc, tóc cắt mái buông xuống giả ngốc nghếch, diễn cổ trang ấm áp, cũng đóng vai người bị nhã nhặn bại hoại..."
"..." Nghiêm Du Thành biểu tình đúng là một dấu hỏi chấm to đùng. Thì ra đây là nam thần của Hàn Nặc, sao không sớm nói cho hắn biết chứ?
Hiện tại hắn cẩn thận hồi tưởng lại tên diễn viên chính trên poster, hắn chỉ nhớ mang máng như gọi Trần XX?
Hiện tại phải làm sao tiếp tục trò chuyện với Hàn Nặc đây?
"Ừm, vậy à?" Nghĩ đến cuối cùng, Nghiêm Du Thành cũng chỉ thốt ra được mấy chữ như vậy.
Hắn thực sự không hiểu rõ cái gọi là thần tượng nam tài tử bây giờ, giống như trên mạng cả ngày ồn ào "chồng quốc dân" gì đó, hắn cũng căn bản không hiểu là có ý gì.
Tính ra, đây quả thực là lần đầu tiên hắn chính thức hẹn hò với một cô gái, và cũng là lần đầu tiên biết hóa ra chủ đề yêu thích của con gái là như vậy.
Có phải con gái đu idol cũng giống như con trai đu thể thao, là một dạng tín ngưỡng tinh thần, cũng là một cách để giải tỏa áp lực?
Hàn Nặc cố ý trêu đùa: "Thật sao? Nghiêm Du Thành, thật ra trong lòng ngươi muốn nói là hắn còn không đẹp trai bằng ngươi đúng không?"
Nghiêm Du Thành lại một lần nữa ngơ ngác.
Mạch não của con gái sao mà kỳ lạ vậy?
Hắn nào có nghĩ như thế, hắn căn bản không rảnh để nghĩ những thứ này!
"Ta không nghĩ như vậy mà!" Hắn là nam thần của Hàn Nặc, làm sao hắn lại nghĩ xem mình so với nam thần của người ta ai đẹp trai hơn chứ!
Nhưng sau khi nghe Hàn Nặc nói như vậy, Nghiêm Du Thành lại thật sự tưởng tượng một hình ảnh trong đầu.
Nếu như hắn cũng trang điểm, ăn mặc chải chuốt, có lẽ cũng có khả năng trở thành nam thần của Hàn Nặc chăng?
"Được rồi!" Hàn Nặc tâm tình có vẻ khá, thậm chí còn đoạt lấy hộp bắp rang trong tay Nghiêm Du Thành, vừa ăn vừa đi, vừa nói: "Ngươi cũng không cần khẩn trương á! Ta chỉ đùa thôi mà! Ngươi dù sao cũng là giáo thảo của trường A, là hình mẫu lý tưởng của biết bao nhiêu cô gái! Cũng đẹp trai lắm rồi!"
"Vậy theo ngươi là ta đẹp trai hơn, hay là nam thần của ngươi đẹp trai hơn?" Nghiêm Du Thành cười gian hỏi vấn đề này, hắn lại muốn xem Hàn Nặc rốt cuộc sẽ trả lời thế nào.
Đây có vẻ là một câu hỏi mà trả lời thế nào cũng sai, chỉ cần sơ ý một chút sẽ đắc tội người.
"Đương nhiên là nam thần của ta rồi!" Hàn Nặc không chút suy nghĩ trả lời.
Tuy Nghiêm Du Thành cũng rất đẹp trai, nhưng nam thần thì vẫn là nam thần, trong lòng nàng người đó là hoàn mỹ!
Huống chi, Nghiêm Du Thành còn đáng ghét như vậy, cũng bởi vì nàng nhất quyết đòi hắn dạy làm bánh kem, cho nên hắn liền thường xuyên cố ý gây khó dễ cho nàng!
Ừ, hắn đáng ghét như thế, sao nàng có thể nói hắn đẹp trai nhất được?
Nghiêm Du Thành tỏ vẻ bị tổn thương rất nặng, Hàn Nặc vậy mà lại dứt khoát như vậy nói nam thần của nàng đẹp trai hơn! Ngay cả một chút thời gian do dự cũng không có!
Chẳng lẽ nàng không biết khi nàng nói như vậy, hắn sẽ rất đau lòng sao?
Thật là, hắn đây là tự tìm nhục, tự mình đào hố chôn mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận