Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1572: Kiều Tử Mạc đến rồi 11 (length: 3695)

Đặc biệt là con thỏ màu xám mà tiểu di nuôi trong nhà.
Lâm Tiếu Tiếu từ trước đến giờ chưa từng thấy thỏ, loại thỏ màu xám này lại càng chưa từng nhìn thấy. Mỗi lần theo Hàn Nặc tới, nàng đều ngay lập tức chạy đến xem cái đồ vật xám xịt, lông xù kia, nàng cảm thấy rất thú vị.
So với những con búp bê barbie trong nhà đều thích chơi hơn.
Vì con thỏ biết chạy, biết nhảy, đặc biệt linh hoạt, còn búp bê barbie của nàng lại không có công năng đó.
"Mụ mụ, vì sao nhà chúng ta không có thỏ con?" Lâm Tiếu Tiếu bĩu môi nhỏ của nàng, tò mò hỏi.
Mụ mụ chẳng phải nói yêu Tiếu Tiếu nhất sao? Còn nói Tiếu Tiếu thích cái gì liền có cái đó. Nhưng vì sao nhà tiểu di có thỏ xám đáng yêu như vậy, còn nhà nàng lại không có.
Không vui vẻ.
"Tiếu Tiếu ngoan." Hàn Nặc xoa đầu Lâm Tiếu Tiếu, ngăn nàng dùng tay hết lần này đến lần khác chạy đến sờ lông thỏ, dù sao thỏ hoang dã vốn không có nhiều ôn nhu, hơi không chú ý, rất dễ làm trầy tay.
"Chờ ngươi lớn đến bằng tiểu di, thì cũng có thể có bảo bối như vậy nha. Bây giờ ngươi còn nhỏ, còn không thể tự chăm sóc tốt bản thân, vậy làm sao có thể chăm sóc tốt động vật nhỏ? Nên ngươi phải ăn cơm ngoan ngoãn, sau đó mau lớn, thì sẽ giống tiểu di nuôi thỏ con mình thích nha!"
"Nha." Lâm Tiếu Tiếu thế mà lập tức tin, "Vậy ta nhất định phải ngoan ngoãn ăn cơm, không kén ăn, thì sẽ nhanh lớn hơn!"
"Ừ, chính là như vậy!"
"Thế mụ mụ, mụ mụ còn lớn hơn tiểu di nhiều, vậy vì sao mụ mụ lại không có thỏ con?"
"Bởi vì..." Hàn Nặc cười, Tiếu Tiếu bây giờ càng ngày càng lợi hại nha, vậy mà còn bắt bẻ lại vấn đề của nàng!
"Bởi vì ngươi là cục cưng của mụ mụ mà, mụ mụ muốn chăm sóc ngươi, nên không thể chăm sóc thỏ con được."
"Nha... Vậy sao, tiếc quá." Lâm Tiếu Tiếu vẫn bĩu môi, dùng giọng trẻ con nũng nịu nói.
Điều này làm Hàn Nặc cảm thấy rất hứng thú: "Tiếu Tiếu cảm thấy tiếc? Vậy mụ mụ không cần Tiếu Tiếu, cũng đi nuôi một con thỏ, ngươi chịu không Tiếu Tiếu?"
"Không được!" Lâm Tiếu Tiếu càng bĩu môi cao hơn, "Tiếu Tiếu không muốn, mụ mụ, mụ mụ vẫn đừng nuôi thỏ con, mụ mụ nuôi Tiếu Tiếu đi."
"Được."
Hàn Nặc vừa trông chừng Lâm Tiếu Tiếu ở đó xem thỏ, thì Chu Tiểu Nghiên cũng đến theo. Hàn Nặc để đồ mang từ nhà đến lên bàn ăn, Chu Tiểu Nghiên rót cho hai người một ly cà phê.
"Tiếu Tiếu, con xem, đây đều là món con thích ăn. Mẹ đặc biệt nhờ dì Vương giúp mẹ làm đó, con bỏ tủ lạnh, ăn từ từ." Hàn Nặc vừa nói vừa lấy ra từng hộp đồ ăn ngon từ túi, sau đó để trước mặt Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên ngượng ngùng cười: "Tỷ, sao mỗi lần tỷ đến đều mang nhiều đồ ăn ngon cho em vậy? Khiến em ngại quá!"
"Có gì đâu, em là em gái của tỷ mà, tỷ chăm sóc em không phải là lẽ đương nhiên sao? Ai bảo em bảo tỷ vào nhà ăn cơm em lại không đến, nên tỷ đành làm rồi mang cho em một ít tới vậy."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
"Khách khí làm gì. Bây giờ em tự ở ngoài, vốn dĩ cũng không thế nào biết chăm sóc mình. Nên sau này em muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho tỷ, tỷ sẽ làm cho em liền rồi mang tới!"
"Không cần đâu tỷ. Em lớn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận