Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1004: Phiên ngoại: Hoài niệm cái gì (length: 3772)

Chương 1004: Phiên ngoại: Hoài niệm cái gì (6) Chẳng trách Tạ Nguyên lại thất hồn lạc phách như vậy.
Thì ra hắn đến đây là thật sự tìm Tiểu Bố Đinh!
Kiều Tử Mạc thật sự không hiểu, rốt cuộc Tạ Nguyên đang nghĩ gì trong đầu? Ngươi nói ngươi sắp kết hôn với người khác rồi, còn chạy đến gặp bạn gái cũ, đây không phải muốn chết là gì!
"Tạ Nguyên, ngươi có bị bệnh không vậy? Giờ này rồi ngươi còn tới tìm Tiểu Bố Đinh? Ngươi thật cho là người ta sẽ không đánh ngươi hả?"
Trong chuyện liên quan đến Tạ Nguyên và Tô Tiểu Bộ, Kiều Tử Mạc phần lớn vẫn đứng về phía Tô Tiểu Bộ.
Dù sao hắn và Tạ Nguyên là bạn tốt nhiều năm, cũng biết Tạ Nguyên có nỗi khổ riêng. Nhưng dù có khổ tâm lớn đến đâu, hắn vẫn thấy Tạ Nguyên có lỗi với Tô Tiểu Bộ, điều này không thể nghi ngờ.
Ban đầu Tạ Nguyên trêu chọc Tô Tiểu Bộ trước, kết quả mấy năm trôi qua lại phủi tay bỏ đi. Chuyện này mà đặt vào bất kỳ ai cũng là hành vi của kẻ cặn bã!
Đừng có nói gì là bất đắc dĩ, hay là vì tốt cho người khác. Tất cả đều không phải lý do. Thanh xuân mất đi không thể lấy lại được, tình cảm đã bỏ ra cũng không thể thu hồi.
Nếu là đàn ông, nên thật sự khiến bản thân mạnh mẽ lên, bảo vệ người phụ nữ mình yêu thích, chứ không phải tìm cả đống lý do để tự thôi miên mình.
Tạ Nguyên ngẩng đầu nhìn Kiều Tử Mạc một chút, sau đó bình thản nở nụ cười, giơ tay vẫy phục vụ: "Mở cho ta một chai rượu vang đỏ, loại đắt nhất!"
Kiều Tử Mạc thật sự hết cách.
"Tạ Nguyên, mẹ nó mày bị điên rồi à? Tao đang hỏi mày đó, giữa trưa uống rượu vang đỏ cái gì!" Kiều Tử Mạc nói xong quay đầu ra lệnh cho phục vụ: "Không được mở!"
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, rốt cuộc là mở hay không đây.
Nhưng thấy người phía sau có vẻ dữ hơn, cô đành im lặng lùi lại.
"Chẳng phải chỉ uống chút rượu thôi sao? Sao ngươi lại ngạc nhiên vậy? Trước kia đi học chẳng phải cũng thường đi uống, đừng nói là ngươi chưa từng uống?"
"Chuyện trước kia giống bây giờ sao? Tạ Nguyên, ta nói cho ngươi biết, ngươi đây là mượn rượu giải sầu càng sầu thôi, vô ích!"
"Ha ha..." Tạ Nguyên rốt cuộc cười gằn, "Ta nói Kiều đại thiếu gia, ngươi mãi là đại thiếu gia cao cao tại thượng, sao hiểu được nỗi khổ của người khác. Uống chút rượu thì sao, ta vì bọn họ hy sinh nhiều như vậy, chẳng lẽ uống chút rượu cũng không được sao?"
"Được. Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi có nỗi khổ gì mà ta không thể hiểu được? Nói ra, ta giúp ngươi gánh!"
"Không cần." Tạ Nguyên lắc đầu, tiếp tục vẫy phục vụ, "Rượu của ta đâu?" Rồi lại quay sang Kiều Tử Mạc, "Tử Mạc, trước kia đi học toàn là ngươi hay mời bọn ta ăn cơm, hôm nay coi như ta mời lại ngươi. Xem như chiêu đãi! Cám ơn ngươi đã cố ý trở về tham gia hôn lễ của ta."
Tạ Nguyên còn chưa uống rượu mà hình như đã say rồi.
Người phục vụ kia bị gọi lại, do dự nhìn Kiều Tử Mạc xin ý kiến.
Kiều Tử Mạc không nói gì, coi như chấp nhận.
Được rồi, tùy hắn vậy.
Dù sao, một chai rượu vang đỏ cũng không uống chết người. Có khi uống rượu vào, hắn có thể nghe được Tạ Nguyên nói thật lòng cũng nên.
"À, không phải ngươi nói hôm nay thấy Tiểu Bố Đinh sao? Xảy ra chuyện gì, mày mau nói đi."
"Cũng không có gì, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi."
Tình cờ? Kiều Tử Mạc buồn cười lắc đầu, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận