Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1272: Ngươi đi nơi nào ta liền đi nơi đó 2 (length: 3953)

Chương 1272: Ngươi đi nơi nào ta liền đi nơi đó 2
Nếu không phải vì nàng ngay từ đầu đã biết Tiểu Nghiên cùng Vu Hàn có quan hệ tốt là do từ nhỏ đã quen biết, nàng đoán thật sự rất khó tin rằng bọn họ chỉ là quan hệ anh em thuần túy.
Nói đi, Vu Hàn làm anh trai của Tiểu Nghiên, quan tâm em gái cũng là lẽ thường. Nhưng Hàn Nặc vẫn luôn cảm thấy người anh này của Tiểu Nghiên có khi còn quản Tiểu Nghiên nhiều hơn cả cô chị gái này.
Haizz, có lẽ là do bọn họ ngày nào cũng ở cùng nhau. Đã ở cùng nhau, đến công ty làm việc cũng cùng nhau, gần như là hai mươi tư tiếng một ngày đều bên cạnh nhau. So với cô chị ở xa hàng ngàn dặm như nàng muốn thân thiết hơn, có lẽ cũng là bình thường. A? Tại sao nàng lại nghi ngờ mấy điều này nhỉ?
Chẳng lẽ vì từ nhỏ nàng cũng hay ở cùng Lâm Việt, mà Lâm Việt khi đó cũng là anh trai của nàng...
Ừm... Vì vậy nàng đem tình cảm của mình đặt lên Tiểu Nghiên và Vu Hàn sao? Có khả năng này không? Hình như cũng có khả năng ấy!
Hàn Nặc không khỏi liếc nhìn Vu Hàn, nàng vụng trộm quan sát Vu Hàn như vậy, lại phát hiện ánh mắt của Vu Hàn quả thật đều đặt lên Tiểu Nghiên! Hàn Nặc đột nhiên hít một hơi lạnh trong lòng.
Thật ra đây không phải chuyện xấu gì. Đối với riêng nàng mà nói, nàng không mong Tiểu Nghiên lún quá sâu vào Kiều Diệc. Là chị của Tiểu Nghiên, nàng đương nhiên hy vọng tình cảm của Tiểu Nghiên thuận lợi, tìm được người yêu nàng, cũng là người nàng yêu thì tốt nhất.
Mà rất rõ ràng, Kiều Diệc không phải là người thích hợp để lựa chọn. Việc Tiểu Nghiên yêu thích Kiều Diệc nhất định sẽ là một con đường gian nan.
Yêu thích một người không phải là lỗi của ngươi, nhưng yêu thích một người không nên yêu mới là lỗi của ngươi.
Mà ngược lại, nếu là Tiểu Nghiên và Vu Hàn... điều này tựa hồ có vẻ đơn giản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều?
Chỉ là bây giờ Vu Hàn có vẻ như đang xem Tiểu Nghiên là em gái a, thật đau đầu!
Vu Hàn vào lúc này cũng đột nhiên ý thức được Hàn Nặc có vẻ như đang nhìn mình, sau đó hắn hơi xoay đầu một chút, phát hiện Hàn Nặc thật sự đang nhìn hắn, rồi đột nhiên đỏ mặt.
Có lẽ vì trong lòng có chút gì đó không ổn, cho nên khi Vu Hàn thấy Hàn Nặc lén nhìn hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là: "Chẳng lẽ chị Tiểu Nghiên đã phát hiện ra tâm tư của mình? Không thể nào, mình rõ ràng đã giấu rất kỹ rồi mà!"
Hai người không ai nói gì, Hàn Nặc đương nhiên nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác, còn Vu Hàn thì chỉ đỏ mặt quay đầu lại.
Đã ngầm hiểu ý nhau rồi, quả đúng là vậy.
Trở về biệt thự của Kiều Diệc, bọn họ rất nhanh đã thu dọn đồ đạc xong. Hàn Nặc vẫn có chút lo lắng cho Tiểu Nghiên, thật ra nàng rất muốn hỏi Vu Hàn xem đối với Tiểu Nghiên rốt cuộc có ý gì.
Dù sao nàng và Lâm Việt ngày mai đã rời khỏi đây, lần tới trở lại căn bản không biết khi nào. Mà hầu hết thời gian, Tiểu Nghiên vẫn chỉ có Vu Hàn bên cạnh.
Biết rõ tâm tư thật sự của Vu Hàn với Tiểu Nghiên, như vậy nàng cũng có thể an tâm hơn một chút.
Nhưng ngay trước mặt Tiểu Nghiên, Hàn Nặc lại không thể hỏi Vu Hàn điều gì. Hơn nữa, trước mặt Tiểu Nghiên, Vu Hàn cũng không có khả năng nói cho nàng cái gì.
"Tiểu Nghiên, chị và anh Lâm Việt ngày mai buổi sáng sẽ rời đi. Ừ, em phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho chị, hoặc là tới tìm chị cũng được."
Nếu là đổi thành người khác, Hàn Nặc thật sự sẽ rất yên tâm giao cô ấy cho Kiều Diệc chăm sóc. Nhưng hết lần này đến lần khác lại là Tiểu Nghiên, mà người nhà họ Kiều lại không chào đón cô ấy.
Haizz...
"Ừm, em biết rồi." Chu Tiểu Nghiên cũng nhẹ gật đầu.
Vu Hàn lúc này, đã từ trên lầu mang hành lý của Chu Tiểu Nghiên và cả hành lý của hắn xuống.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận