Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 494: Ngươi thích ta sao (length: 3735)

Cách A lớn hơn đi không xa liền có một cái sân chơi, Lâm Việt lái xe một lát là đến.
Bởi vì hôm nay không phải cuối tuần, lại thêm buổi sáng thời gian còn sớm, nên trong sân chơi không có nhiều người.
Lâm Việt tại cửa vào mua vé, sau đó mới dẫn Hàn Nặc đi vào bên trong.
Hàn Nặc nhìn sân chơi còn hơi vắng vẻ, vui vẻ nói với Lâm Việt: "Hiện tại người còn không nhiều nhỉ, xem ra chúng ta không cần xếp hàng."
"Vậy ngươi phải cố gắng lên, chơi hết những trò mà ngươi muốn."
"Được. Vậy trước tiên bắt đầu từ chỗ này nhé."
Hàn Nặc chỉ vào một trò chơi dưới nước gần nhất.
Nhưng mà... Lâm Việt do dự một chút: "Ngươi chắc chứ, muốn chơi cái này?"
"Sao vậy? Không được sao?"
"Ngươi nhìn kỹ lại xem?"
Hàn Nặc cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện những người xếp hàng ở đây đa phần đều là người trung niên, cao tuổi.
Bởi vì trong sân chơi nhiều trò chơi rất mạo hiểm, nên trò chơi dưới nước nhìn có vẻ hiền hòa này lại đặc biệt được người già yêu thích.
Hàn Nặc nghĩ, lát nữa nàng và Lâm Việt sẽ phải cùng một đám người già ngồi thuyền nhỏ ngắm cảnh hai bên đường, hình ảnh đó có vẻ hơi kỳ lạ ha.
Nhưng Hàn Nặc không phải là người dễ dàng nhận thua, tính tình bướng bỉnh kiên trì nói: "Ta thấy không có vấn đề gì mà, đi thôi, Lâm Việt ca ca, chúng ta đi xếp hàng thôi!"
Lâm Việt mặt đen lại. Trời đất ơi, hắn một thanh niên tốt đẹp, vì sao lại phải đến sân chơi chơi trò của người trung niên, cao tuổi...
Theo quy định của sân chơi, một chiếc thuyền nhỏ ít nhất phải có 3 đến 4 người, nên cuối cùng Lâm Việt và Hàn Nặc đã ngồi chung một thuyền với một đôi vợ chồng già.
Ông bà thoạt nhìn hơn 60 tuổi, rất tinh thần, từ lúc lên thuyền đã luôn cười ha hả.
Lâm Việt và Hàn Nặc ngồi đối diện với họ, Hàn Nặc khẽ nói nhỏ với Lâm Việt: "Lâm Việt ca ca, anh xem ông bà đối diện, trông hạnh phúc thật đấy."
Đôi ông bà kia từ lúc bắt đầu đã tay trong tay, đến cả ánh mắt nhìn phong cảnh cũng đầy vẻ ôn nhu, khiến Hàn Nặc không ngừng ngưỡng mộ.
Đây chẳng phải là tình yêu mà nàng hướng tới sao?
Nguyện được một người tâm, răng long đầu bạc không rời.
Lâm Việt cười xoa đầu Hàn Nặc: "Sao, ngươi ghen tị à?"
"Đúng vậy, ta ghen tị đấy."
Hàn Nặc nói xong, thuận tay kéo lấy tay Lâm Việt bên cạnh, sau đó nắm chặt trong tay: "Ta cũng muốn như vậy."
Thân thể Lâm Việt thoáng cái cứng đờ, vẻ mặt cũng không nói gì. Còn Hàn Nặc thì cố ý đắc ý cười một chút.
Lúc này, bà lão đối diện đột nhiên nói với ông lão một câu: "Ha ha ha, lão già, ông xem bây giờ con gái chủ động quá nhỉ. Không như hồi xưa mình, toàn ông chủ động theo đuổi tôi đấy."
Mặt Hàn Nặc trong nháy mắt liền đỏ bừng, theo bản năng muốn rút tay mình đang nắm tay Lâm Việt ra, kết quả không ngờ Lâm Việt lại quay lại nắm chặt tay nàng hơn.
Bà lão đối diện lập tức hiền hòa cười: "Ôi, cô bé, đừng ngại ngùng nhé. Bà nói vậy không có ý gì khác đâu, thích thì phải theo đuổi thôi! Bà ủng hộ cháu. Huống chi còn là một cậu con trai ưu tú như thế."
Kết quả mặt Hàn Nặc càng đỏ hơn.
Lúc này, ông lão lên tiếng: "Thôi đi bà, đừng trêu chọc người ta nữa. Hồi đó, chẳng phải cũng là bà thầm mến tôi trước sao?"
"Đúng đấy. Cho nên tôi mới bảo cô bé là, thích thì cứ theo đuổi nha. Đúng không, cô bé?"
"Ừm..." Hàn Nặc ngượng ngùng cười với bà lão, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận