Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1802: Phụ trách 5 (length: 3745)

"Vì sao? Ngươi muốn biết tại sao không, Tiếu Tiếu?"
"Ừm." Lâm Tiếu Tiếu ngơ ngác gật đầu. Nàng còn tưởng rằng tiểu Mạc thúc thúc của nàng thật sự sẽ nói ra cái đạo lý lớn gì, kết quả...
"Bởi vì điểm số của ta lớn hơn ngươi nha, cho nên ta mới là người thắng, cho nên hình phạt này hẳn là do ta quyết định nha! Hiểu không?"
"A..." Lâm Tiếu Tiếu nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Kiều Tử Mạc: "Hắc hắc..."
Lần này Chu Tiểu Nghiên thật sự thảm rồi. Quả nhiên đúng như nàng dự liệu, người quyết định trò chơi lại là Kiều Tử Mạc, trời xanh ơi, đất hỡi ơi, may mà nàng không chọn nói thật, nếu không trời mới biết Kiều Tử Mạc sẽ nghĩ ra vấn đề kỳ quái gì.
"Vậy Chu Tiểu Nghiên bạn học, bây giờ ngươi chuẩn bị xong chưa?" Kiều Tử Mạc lập tức chuyển mục tiêu sang Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên biết nói gì đây, nàng cũng muốn nói "chưa chuẩn bị xong" lắm chứ, nhưng không thể nói. Ai, thật bất đắc dĩ, biết làm sao giờ?
"Ừm." Chu Tiểu Nghiên nhẹ gật đầu.
"Hắc hắc..." Kiều Tử Mạc lại cười, nụ cười này khiến Chu Tiểu Nghiên thấy rợn tóc gáy.
"Ừm, Chu Tiểu Nghiên, vừa nãy ngươi chọn là thử thách mạo hiểm đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ố, vậy để ta nghĩ xem, nên ra thử thách gì cho ngươi đây."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
"Tiếu Tiếu này, nếu là ngươi, ngươi hy vọng dì làm gì?"
"Về nhà ôm thỏ con!"
"Ngươi không thể đổi mục tiêu khác sao? Thôi được rồi, để ta quyết định vậy. Thế này đi, Chu Tiểu Nghiên, ngươi nhìn xem trong số người ngồi đây có mấy bạn nam?"
Chu Tiểu Nghiên: "... Ba... Ba người..."
Cái tên Kiều Tử Mạc này rốt cuộc muốn làm âm mưu gì vậy?
"Đúng rồi! Chính là ba người. Vậy thế này, thử thách ta đưa ra chính là, ngươi cứ chọn một trong ba người ngồi đây, rồi hôn một cái vào má hắn! Yêu cầu này không quá đáng chứ?"
Chu Tiểu Nghiên: "!!! "
Cái gì?
Yêu cầu này mà không quá đáng sao, vậy phải yêu cầu thế nào mới tính là quá đáng? Kiều Tử Mạc, ngươi muốn chết hả! ! !
Chu Tiểu Nghiên hoàn toàn bó tay, quả nhiên cứ gặp Kiều Tử Mạc là không có chuyện gì tốt, hình phạt hắn nghĩ ra cũng tuyệt đối là những thứ mà người khác không tài nào tưởng tượng được.
Hơn nữa trong số ba bạn nam ngồi đây, ngoài Lâm Việt ra thì chỉ còn lại Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc, chẳng lẽ Chu Tiểu Nghiên phải chọn một trong hai người đó sao, nàng không muốn chọn ai hết.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên còn lén quan sát biểu cảm của Kiều Diệc, hắn vẫn giữ nguyên cái mặt lạnh tanh kia, cứ như một tảng băng, bảo nàng hôn hắn thì phỏng chừng Kiều Diệc sẽ đánh chết nàng mất.
"Còn lựa chọn nào khác không?" Chu Tiểu Nghiên vùng vẫy giãy chết, hy vọng Kiều Tử Mạc bỗng nổi lòng tốt, bỏ qua cho nàng. So với cái yêu cầu vô lý và kinh khủng này, nàng thà về nhà ôm Tiểu Hôi Hôi còn hơn, nàng cũng bằng lòng giao hết những thứ mà mình thích nhất ra nữa.
Có thể đổi một cái được không?
"Không có." Kiều Tử Mạc lắc đầu.
A... ! Chu Tiểu Nghiên thầm kêu lên trong lòng, bảo nàng đi hôn Kiều Diệc nàng chắc chắn không làm được, vậy chẳng lẽ nàng phải chọn Kiều Tử Mạc sao?
Không được, nàng sao có thể ngay trước mặt Kiều Diệc đi hôn em trai của hắn được chứ.
Kiều Tử Mạc lúc này đột nhiên nói một câu: "Thấy ngươi khó khăn vậy, bằng không ta miễn cưỡng để ngươi hôn một cái vậy." Đồng thời hắn còn cố tình ra vẻ tư thế chuẩn bị cho Chu Tiểu Nghiên hôn.
"Không được!" Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hướng về Kiều Diệc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận