Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 326: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3907)

Biệt thự nhà họ Lâm.
Bây giờ là giữa trưa 11 giờ 39 phút.
Lâm Việt một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn.
Hiện tại biệt thự nhà họ Lâm, chỉ có một mình hắn, tỏ ra khắp nơi đều trống rỗng. Hắn đã đuổi dì Vương đi rồi, dù sao hắn một mình cũng không muốn người khác nấu cơm cho mình.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, nhưng Lâm Việt lại không có chút tâm tư nào để nấu cơm.
Trước đó cũng đã nói, Lâm Việt thật ra cũng không thích nấu ăn. Hắn sở dĩ học nấu ăn cũng chỉ vì Hàn Nặc thích ăn cơm hắn nấu mà thôi.
Có lẽ, từ nay về sau, Tiểu Nặc sẽ không cần hắn nấu cơm cho nàng nữa. Có lẽ, sẽ có một người khác thay thế hắn, nấu cơm cho nàng.
Lâm Việt đi dạo một vòng trong bếp, mở tủ ra, lại phát hiện bên trong để một gói mỳ tôm. Cũng không biết ai mua để ở đây, chẳng lẽ là Tiểu Nặc sao? Chắc là không phải.
Lâm Việt đột nhiên nhớ đến chuyện hai tháng trước, Tiểu Nặc lén lút mua mỳ tôm ăn. Lúc đó Tiểu Nặc còn phàn nàn nói hắn như một ông già, tư tưởng cứng nhắc, luôn quản nàng không được ăn cái này, không được làm cái kia.
Chẳng lẽ chính vì hắn luôn yêu cầu Tiểu Nặc gò bó theo khuôn phép, cho nên mới làm nàng cảm thấy chán, mới khiến nàng muốn trốn sao?
Lâm Việt nhìn chằm chằm gói mỳ tôm trước mặt hai phút đồng hồ, đột nhiên quyết định buổi trưa hôm nay sẽ ăn nó!
Tiểu Nặc đang thay đổi, có phải hắn cũng nên thử thay đổi một chút không?
Tựa như Tiểu Nặc đã nói, thỉnh thoảng thử một cuộc sống khác biệt, cũng là một dạng trải nghiệm hay mà.
Lâm Việt quả quyết lấy gói mỳ tôm ra từ trong tủ, sau đó vào bếp đun nước sôi, bỏ mỳ tôm vào.
Trong nồi phát ra tiếng "Xì... Xì...", bắt đầu bốc lên hơi nóng, mỳ tôm cũng rất nhanh chín.
Lâm Việt tùy ý cầm một cái bát múc ra, sau đó bưng đến trước bàn ăn, một mình ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức.
Mỳ tôm rất thơm, nhưng hương vị ăn vào không có hiệu quả như Lâm Việt mong muốn.
Cũng không ngon gì mấy, quả nhiên vẫn là đồ ăn vặt. Tiểu Nặc sao lại nói ngon được nhỉ?
Lâm Việt không hiểu.
Hắn tùy tiện ăn vài miếng, có lẽ vì vốn dĩ không quá đói, hoặc là vì không có tâm trạng, nên liền không muốn ăn nữa.
Lâm Việt cầm đũa tùy ý khuấy sợi mỳ trong bát, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem bây giờ Tiểu Nặc đang làm gì? Có phải cũng đang ăn cơm không, có phải đang cùng Nghiêm Du Thành cùng nhau ăn không?
Lâm Việt không tưởng tượng được dáng vẻ Hàn Nặc cùng Nghiêm Du Thành ở riêng cùng nhau ăn cơm, hắn chưa từng tận mắt thấy Tiểu Nặc ở riêng với một người con trai nào khác.
Có phải cũng giống như hắn cùng Tiểu Nặc thường ngày không, sẽ làm nũng, sẽ mè nheo, còn muốn nhao nhao chuyện bát quái nhàm chán?
Lâm Việt đang nghĩ đến nhập thần, đột nhiên cửa ra vào vang lên tiếng mở cửa.
Diệp Tuyết cùng Lâm Nghĩa Hoa lại vào thời điểm này trở về!
Diệp Tuyết nhìn thấy Lâm Việt đang ngồi ở trước bàn ăn đầu tiên, hơn nữa còn liếc mắt một cái liền thấy bát mỳ tôm đang bày trước mặt hắn.
"Tiểu Việt? Sao con lại một mình ăn mỳ tôm ở đây? Tiểu Nặc đâu, không phải hai đứa đi dạo phố sao? Sao lại về sớm vậy?"
Diệp Tuyết một tràng dài những câu hỏi tuôn ra, Lâm Việt mới thoáng cái giật mình tỉnh lại. Hắn lập tức đứng dậy, lắp bắp: "Mẹ, ba, sao hai người lại về đây?"
Trong tình huống bình thường, Diệp Tuyết cùng Lâm Nghĩa Hoa sẽ không về nhà ăn cơm trưa. Đặc biệt là Lâm Nghĩa Hoa, quanh năm suốt tháng, số lần ông ăn cơm trưa ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, hôm nay họ lại cùng nhau về!
Why?
Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận