Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 543: Có khoẻ hay không (length: 3823)

Lý Tâm Nghi nhìn bóng lưng Nghiêm Du Thành rời đi, cười lạnh một tiếng, sau đó liếc qua ly cà phê trước mặt đã nguội, quay người phân phó nhân viên phục vụ bên cạnh: "Đổi cho ta ly khác!"
Nghiêm Du Thành à Nghiêm Du Thành, ta và ngươi đều là cùng một loại người, ngươi cần gì phải giả bộ ra vẻ cao quý như vậy?
Chẳng lẽ bây giờ ngươi đối với Hàn Nặc tốt như vậy là không có tư tâm sao? Nếu như không có tư tâm, vì sao ta bảo ngươi đến đây, ngươi lập tức liền đồng ý?
Lý Tâm Nghi cũng không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nàng chưa từng che giấu tình cảm của mình dành cho Lâm Việt, ngay cả hiện tại nàng có dùng một ít thủ đoạn, mới khiến Lâm Việt đồng ý đóng vai người yêu cùng nàng.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, nàng chưa từng thấy mình quá đáng.
Nghiêm Du Thành dựa vào cái gì mà chỉ trích nàng chứ?
Nếu ai cũng giống như hắn nói, không có tư tâm, không dùng thủ đoạn, chỉ đơn thuần đối tốt với người khác, có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không có được Lâm Việt.
Ly cà phê mới được pha xong, Lý Tâm Nghi nhấp một ngụm nhỏ. Nàng sẽ không để ai ngăn cản kế hoạch của mình, nàng chính là một người ích kỷ thì sao?
Nghiêm Du Thành trở về phòng mình, đi ngang qua phòng Hàn Nặc, phát hiện cửa phòng Hàn Nặc đóng, bên trong thỉnh thoảng vọng ra vài câu âm thanh của Hàn Nặc và Kiều Tử Mạc.
Một nam nào đó hoặc có thể nói một mỹ nhân nào đó (giọng làm nũng): "Tiểu Hàn Nặc, ngươi thế mà giấu ta đi cùng Nghiêm Du Thành ra ngoài! Ô ô ô... Ta còn tưởng ngươi bỏ rơi ta rồi chứ."
Một kẻ bị chất vấn "phụ lòng nữ" nào đó (giọng an ủi): "Ngoan nào, sao ta có thể bỏ rơi ngươi được chứ! Ngươi đáng yêu như vậy, đáng yêu thế này, mau đứng dậy về phòng ngủ đi, đừng nằm sấp ở giường của ta nữa."
Khóe miệng Nghiêm Du Thành giật giật, đây là cái quỷ gì vậy?
Sau đó hắn quay người lại đẩy cửa phòng Hàn Nặc đi vào.
Kiều Tử Mạc thoáng cái bật dậy từ bên giường, vẫn không quên sửa lại mái tóc đang rối bù vì ngủ: "Oa! Nghiêm Du Thành, sao ngươi lại tới đây vậy? Sao chỗ nào cũng có ngươi thế? Có phiền hay không?"
Nghiêm Du Thành phớt lờ Kiều Tử Mạc: "Ta đến là muốn nói cho ngươi biết, ta đã chuẩn bị đi rồi. Ừm, ngươi sẽ không còn thấy ta nữa đâu. À đúng rồi, Hàn Nặc, ngươi có muốn cùng ta đi không?"
Vì Lâm Việt đã đi rồi, Hàn Nặc đương nhiên cũng không cần thiết ở lại đây nữa.
Hàn Nặc nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừm, ta đi cùng ngươi. Ngươi chờ ta một lát, ta thu dọn đồ đạc đã."
Lúc này Kiều Tử Mạc có chút cuống, kích động chạy đến trước mặt Hàn Nặc: "Này, ngươi vừa mới nói sẽ không bỏ rơi ta mà, kết quả bây giờ lại muốn đi cùng Nghiêm Du Thành. Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
Hàn Nặc gãi đầu: "Đúng ha, còn có ngươi nữa. Vậy ngươi cùng đi với chúng ta đi."
Nghiêm Du Thành bên cạnh lạnh lùng đáp: "Nhưng xe của ta chỉ chở được một người thôi."
"Không sao, ta với Hàn Nặc cùng nhau đón xe về, còn ngươi tự đi xe đạp của mình là được." Kiều Tử Mạc một câu trả lời nghe như hiển nhiên, trực tiếp khiến Nghiêm Du Thành nghẹn họng không nói được gì.
"Được thôi."
Nói xong Nghiêm Du Thành liền đi tới kéo Kiều Tử Mạc chuẩn bị rời đi, Kiều Tử Mạc vẫn đang phản kháng: "Ngươi kéo ta làm gì vậy, ta còn có chuyện muốn nói với Hàn Nặc mà."
"Ta nói Kiều đại thiếu gia, ngươi là người coi trọng hình tượng như vậy, chẳng lẽ không định về rửa mặt một chút, chỉnh tề rồi mới cùng chúng ta đi ra ngoài sao? Ngươi cũng không tự soi gương xem bộ dạng quỷ quái của mình bây giờ đi!"
"Bộ dạng bây giờ của ta tệ lắm sao?" Kiều Tử Mạc đưa mắt nhìn Hàn Nặc, Hàn Nặc nhẹ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận