Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1832: Đi thôi 11 (length: 3855)

Bởi vì từ khi nàng đi cùng Kiều Tử Mạc làm phụ tá, về sau, cơ bản vào giờ cơm trưa nàng đều không còn cùng Vu Hàn cùng nhau ăn nữa. Hơn nữa cũng không biết tiểu ca ca dạo gần đây là thật sự rất bận, hay là gì khác, dù sao hắn rất ít tìm đến nàng.
Nếu không phải vì mỗi ngày tan sở hắn vẫn chờ nàng cùng nhau về nhà, Chu Tiểu Nghiên đã cảm thấy tiểu ca ca gần đây có phải đang cố ý xa lánh nàng hay không rồi?
Chẳng lẽ nói nàng đi làm phụ tá cho Kiều Tử Mạc, cho nên tiểu ca ca tức giận?
Còn chuyện lần trước nàng cùng Kiều Diệc đi chơi về khuya, tiểu ca ca chưa từng hỏi nàng, cũng không nhắc đến. Đương nhiên Chu Tiểu Nghiên mừng còn không hết, dù sao nàng cũng không biết phải giải thích với tiểu ca ca thế nào, hắn không hỏi, nàng sẽ coi như hắn không biết rồi.
Vậy vì sao buổi trưa hôm nay đi ăn cơm tiểu ca ca lại đi cùng? Có phải vì ngày mai Kiều Diệc sẽ đi, nên hắn cũng đi để tạm biệt Kiều Diệc? Nhưng Chu Tiểu Nghiên luôn cảm thấy không phải vậy. Bởi vì từ khi tiểu ca ca rời khỏi Kiều thị, tình bạn giữa hắn và Kiều Diệc dường như nhạt đi rất nhiều, bình thường gặp nhau cũng chỉ khách sáo vài câu, hoàn toàn không giống như trước đây có thể tâm sự đủ điều.
Đây cũng là điều Chu Tiểu Nghiên cảm thấy áy náy, bởi vì nàng luôn cảm thấy Vu Hàn và Kiều Diệc quan hệ biến thành như ngày hôm nay, đều do một tay nàng gây ra. Nàng tưởng rằng vì Vu Hàn muốn đi theo nàng rời khỏi Kiều thị nên Kiều Diệc mới giận. Có lẽ đến giờ nàng vẫn chưa biết nguyên nhân thực sự ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Kiều Diệc và Vu Hàn là gì.
Vậy nếu tiểu ca ca đi thì tỷ tỷ và tỷ phu cũng đi sao? Chẳng lẽ bữa trưa hôm nay là một bữa tiệc chia tay lớn? Chắc không đến mức long trọng như vậy đâu. Hơn nữa buổi chiều mọi người còn có rất nhiều công việc mà, cũng không thích hợp như vậy.
"Vậy được rồi, vậy chúng ta đi thôi."
Kết quả, sau khi Chu Tiểu Nghiên đi cùng Kiều Tử Mạc xuống lầu, thấy chỉ có mình Kiều Diệc. Hắn ngồi một mình trong bãi đỗ xe dưới tầng công ty Lâm thị, đang ngồi trong xe, tay vẫn lật xem mấy tờ tài liệu.
Chu Tiểu Nghiên rất muốn hỏi, những người khác đâu, sao chỉ có ba người bọn họ? Không phải nói tiểu ca ca cũng đi sao? Chẳng lẽ những người khác đi trước rồi?
Không thể nào. Chẳng lẽ nàng vừa đi làm trợ lý cho Kiều Tử Mạc mấy ngày, tiểu ca ca đã bỏ rơi nàng, đến bữa cơm cũng không thèm mang nàng theo?
Nhưng vì Kiều Diệc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Chu Tiểu Nghiên vẫn nuốt lại nghi vấn của mình. Sau đó họ ra khỏi bãi đỗ xe, đi đến một quán mì.
Lại là một quán mì sợi! !
Đã nói là mời nàng đi ăn tiệc mà? Hai người đại thiếu gia giàu có lại mời người ăn tiệc chia tay bằng một tô mì, cũng quá keo kiệt rồi. Mà sao bọn họ lại nghĩ đến ăn mì, đây chẳng lẽ là sở thích của mấy cậu ấm giàu có sao? Chẳng lẽ là đi trải nghiệm cuộc sống, vậy cũng không cần lôi kéo nàng đi cùng chứ. Nói thật, nàng cũng không thích ăn mì lắm, trừ phi không còn món gì khác để ăn.
Họ không ăn ở gần công ty mà đi xa một chút để tránh đông người. Vì vào giữa trưa, các quán ăn xung quanh văn phòng đều rất đông khách. Kiều Tử Mạc tùy tiện phóng khoáng quen rồi thì không để ý lắm, nhưng Kiều Diệc lại khác, hắn không thích chỗ đông người. Nên bình thường đi hiệu sách hay xem phim đều sẽ chọn vào sáng sớm, để tránh phải xuất hiện ở nơi đông người.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận