Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 299: Thành toàn (length: 4085)

Tâm tình của Nghiêm Du Thành vào giờ khắc này cũng không được tốt chút nào.
Đêm nay Lâm Việt đột nhiên xuất hiện, mới khiến hắn ý thức được sự chênh lệch giữa hắn và Lâm Việt.
Chuyện này, coi như cũng là vì hắn mà ra. Nếu không phải nhất thời tâm ích kỷ quấy phá, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện về sau như vậy.
Thế nhưng là khi hắn cùng Hàn Nặc bị người vây quanh ở cửa trường học, đối mặt với rất nhiều lời chửi bới cùng lời đồn đại, hắn lại không biết phải phản bác như thế nào.
Nếu không phải Lâm Việt, hắn thậm chí không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.
Nghiêm Du Thành đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nhu nhược.
Lâm Việt ra mặt, bảo hắn rời đi trước, hắn liền thật xám xịt rời đi, ném hết thảy vấn đề cho Lâm Việt.
Giờ phút đó hắn thậm chí không nghĩ rằng kỳ thực mình cũng nên ở lại, dù sao sự việc do hắn mà ra, hắn ít nhất cũng phải cho người khác một câu trả lời thỏa đáng mới đúng.
Nhưng mà lúc đó hắn chỉ muốn rời đi, chỉ muốn thoát khỏi sự dây dưa của người khác.
Cho nên, hắn mới phát hiện ra bản thân vĩnh viễn không thể so được với Lâm Việt.
Hiện tại, chuyện này đã làm ầm ĩ lên rất lớn.
Mặc dù Lâm Việt tạm thời ra mặt, lắng dịu một chút tình hình. Nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều những video cùng ảnh chụp liên quan tới việc hắn cùng Hàn Nặc cùng đi ra ngoài, đồng thời trở về, cơ hồ tất cả mọi người ở A đại đều biết chuyện này.
Mọi người đều tung tin đồn nhảm rằng hắn cùng Hàn Nặc đang ở cùng nhau.
Rất nhiều người thậm chí còn nói những lời rất khó nghe.
Lúc này, hắn có phải nên đứng ra làm gì đó hay không?
Hắn có phải không nên tiếp tục che giấu tình cảm của mình, nếu như Hàn Nặc thích hắn, thì hắn có phải cũng nên quang minh chính đại theo đuổi nàng, cho nàng một câu trả lời thỏa đáng hay không?
Cùng nói là bị ràng buộc bởi tội danh có thể có, không bằng thật sự cùng nhau, làm cho người khác không có gì để nói.
Ít nhất sẽ không có cảm giác ủy khuất như vậy.
Thế nhưng, hắn nên như thế nào để Hàn Nặc hiểu được tâm ý của mình đây?
Làm như thế nào mới có thể thuận theo tự nhiên, mới có thể không làm cho Hàn Nặc sợ hãi đây?
—— Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Nặc xuống lầu, lại bất ngờ nhìn thấy Lâm Việt.
Đã rất lâu rồi Lâm Việt ca ca không xuất hiện ở tầng dưới phòng ngủ của nàng, chờ nàng cùng đi ăn cơm. Vì sao hôm nay lại xuất hiện chứ?
Nhìn thấy Lâm Việt tâm tình của Hàn Nặc trong nháy mắt tốt lên rất nhiều, những cảm xúc tiêu cực đêm qua cũng theo đó biến mất không ít.
"Lâm Việt ca ca, sao ngươi lại tới đây?" Hàn Nặc nhảy nhót chạy đến, cười hỏi.
"Ta chẳng lẽ không thể tới sao?" Lâm Việt hỏi ngược lại.
"Tất nhiên là có thể rồi!" Hàn Nặc hơi làm nũng nói: "Ta đã rất nhiều ngày không cùng ngươi ăn điểm tâm rồi, thật ra ta cũng rất nhớ đó! Lâm Việt ca ca, hôm nay chúng ta đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn điểm tâm được không? Lúc ngươi không có ở đây, ta một mình không dám đi!"
Lâm Việt cười nói: "Trước đây không phải ngươi nói đó là hắc điếm sao? Còn nói đồ ăn ở đó vừa đắt lại không ngon!"
"Đâu có chứ? Ta rõ ràng chỉ nói đắt thôi được không? Bất quá dù sao cũng không cần ta bỏ tiền, cho nên thỉnh thoảng đi ăn một chút cũng không sao mà."
"Được thôi, ngươi muốn đi đâu thì đi đó. Đi thôi."
Giọng nói của Lâm Việt lại trở nên nhẹ nhàng, mang theo vô vàn sự cưng chiều. Khiến Hàn Nặc có một loại ảo giác, chẳng lẽ mình hiện tại đang nằm mơ sao?
Rõ ràng đã rất lâu Lâm Việt ca ca không dùng thái độ này đối với nàng, vì sao hôm nay lại đột nhiên như vậy?
Thật sự chẳng lẽ là ảo giác?
Có phải chính mình quá nhớ cái Lâm Việt ca ca của ngày xưa, nên mới sinh ra ảo giác như vậy không?
"Ngẩn người ra làm gì vậy, còn không đi? Không phải là kêu đói bụng sao?"
Lâm Việt đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của Hàn Nặc trở lại.
Hình như không phải ảo giác a! Hiện tại Lâm Việt ca ca vẫn cười tươi rói như vậy, đẹp như vậy, mọi thứ đều giống như trước đây, khiến nàng mê mẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận