Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3037: Một ngày 32 (length: 3779)

"Không phải còn có ta sao?"
"Đúng a, còn có ngươi. Ngươi muốn nhìn phong cảnh, vì cái gì không cùng ta cùng nhau tới a, để ta một người leo núi là thế nào chuyện?"
"Hắc hắc, đợi chút ngươi sẽ biết. Bằng không ngươi trước tiên đem con mắt nhắm lại."
"Nhắm lại ngươi cái đầu a, đây là trò chơi, làm sao nhắm mắt a."
"Ngươi không biết làm bộ một chút a? Không có chút nào hiểu lãng mạn?"
"Ha ha, lãng mạn, để ngươi bò một giờ núi, ngươi sẽ còn cảm thấy lãng mạn sao?"
"Không có việc gì, đợi chút ta cùng ngươi đi xuống."
"Ngươi... ! !"
"Được rồi, nhanh nhắm mắt lại, muốn bắt đầu."
"Cái gì muốn bắt đầu a?"
Lúc Tiểu Bố Đinh còn chưa nhận được đáp án của Duyên Lai, giờ phút này trên cửa sổ trò chơi, lại xuất hiện đầy trời hoa hồng. Màn hình bên trong trung tâm xuất hiện một trái tim, trên đó viết: "Duyên Lai hướng Tiểu Bố Đinh tặng cho 999 đóa hoa hồng phấn, Tiểu Bố Đinh thật hạnh phúc nha!"
Đầy trời hoa hồng, tản mát trong trời tuyết rơi, màu đỏ cùng màu trắng phối hợp cực kỳ xinh đẹp, đại khái là như vậy.
Tiểu Bố Đinh giờ phút này vừa vặn liền thấy cảnh tượng đầy trời hoa hồng rơi xuống.
Video của Tạ Nguyên, là dùng từng tấm ảnh chụp biên tập mà thành, cho nên hiện tại Tiểu Bố Đinh thấy chính là nàng cùng Tạ Nguyên đứng trên ngọn núi kia, đứng trong tuyết, sau đó xung quanh đều là hoa hồng rơi xuống cảnh tượng.
Khi đó bọn họ hạnh phúc biết bao.
Trong trí nhớ của Tô Tiểu Bộ, những điều đó đều là ký ức tốt đẹp nhất. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy những điều này, nàng lại cảm thấy rất khổ sở.
Đúng vậy, Tạ Nguyên yêu nàng, đồng dạng, nàng cũng rất yêu rất yêu Tạ Nguyên. Chỉ là những điều đó đều đã qua. Từ lúc bọn họ chia tay, hết thảy đều kết thúc.
"Tiểu Bố Đinh, ngươi khóc a?"
Đến khi giọng nói của Trần Thu Dĩnh vang lên, Tô Tiểu Bộ mới phát hiện, nàng thế mà xem cái video này, nhìn những ảnh chụp này, khóc lên.
Sau đó, Trần Thu Dĩnh hỏi Tiểu Bố Đinh: "Ngươi còn yêu Tạ Nguyên sao?"
Tiểu Bố Đinh lắc đầu.
"Là không yêu, hay còn không rõ?"
Tiểu Bố Đinh tiếp tục lắc đầu.
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Trần Thu Dĩnh đã hiểu, chỉ sợ Tiểu Bố Đinh chính nàng cũng không biết, nàng có còn yêu thích Tạ Nguyên hay không. Có lẽ không thích, nhưng không thể quên được. Nhưng sự khác nhau giữa không thể quên được và yêu thích là gì?
Lần này Tạ Nguyên tặng quà, cũng mang đến thay đổi rất lớn cho tình cảm của Tiểu Bố Đinh và Mao Thu Minh.
Chiều ngày 7 tháng 3, sau khi tan làm, Mao Thu Minh đến đón Tiểu Bố Đinh, sau đó theo như kế hoạch ban đầu, đưa lọ nước hoa hắn mua cho Tiểu Bố Đinh đến tay nàng.
"Ngày nữ sinh vui vẻ." Khi đang dùng bữa, Mao Thu Minh nói với Tiểu Bố Đinh.
"Ngươi từ đâu nghe được ngày lễ này?"
"Bên ngoài mọi người đều ăn mừng mà, ta đương nhiên có thể biết."
"Phải không? Nhưng ta không thể nhận quà của ngươi."
Bởi vì buổi sáng nhận được món quà đặc biệt của Tạ Nguyên, cho nên hiện tại trong lòng Tiểu Bố Đinh cũng chưa bình tĩnh lại.
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện vào buổi trưa, những ký ức đó, còn cả nước mắt lúc đó, cùng với câu hỏi của Trần Thu Dĩnh sau đó.
Nàng còn yêu Tạ Nguyên sao?
Câu trả lời nàng chính mình cũng không rõ ràng.
Cho nên nàng đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là nàng không nên chấp nhận tình cảm của người khác khi mà bản thân còn không hiểu rõ ý mình. Làm như vậy, là một sự vô trách nhiệm với người khác.
Nàng không thể như vậy.
Nàng cũng không thể đối xử với Mao Thu Minh như vậy.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận