Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 334: Chỉ cần ngươi trôi qua hảo (length: 3922)

Vương Tiểu Long tiến đến trước mặt Nghiêm Du Thành, cười hì hì nói: "Thành ca, ngươi đừng khẩu thị tâm phi a! Ta biết ngươi kỳ thật cũng muốn hẹn Hàn Nặc đi xem phim đúng không?"
Nghiêm Du Thành mặt lạnh tanh, nghiêm túc ngụy biện nói: "Ta nào có?"
"Ai nha, ta Thành ca ca, ngươi cũng đừng ngại ngùng nha. Ngươi yên tâm, chuyện này giao trên người ta! Huynh đệ là dùng để làm gì chứ, chính là không tiếc mạng sống, giải quyết nan đề nha. Hả?"
Chữ "Hả" cuối cùng, Vương Tiểu Long cố ý nâng cao âm điệu, vừa nói còn vừa nháy mắt với Nghiêm Du Thành.
"Thật?" Nghiêm Du Thành trên dưới đánh giá Vương Tiểu Long hai mắt.
Hắn thật sự có thể tin tên nhóc con này sao?
"Đương nhiên là thật a!" Vương Tiểu Long hướng Nghiêm Du Thành trừng mắt: "Được rồi, Thành ca. Ngươi mau về bồi Tiểu Nặc đi. Bằng không nàng lại suy nghĩ lung tung. Ta bên này cũng muốn bắt đầu bận rộn. Ngươi cứ đợi tin tức tốt của ta là được."
"À, được." Nghiêm Du Thành khẽ gật đầu, từ bên quầy bar đứng lên. Hắn cũng xác thực cần phải trở về.
Từ bên quầy bar đi ra, Nghiêm Du Thành cũng nhanh chân hướng về bếp sau đi đến.
Hiện tại hắn đột nhiên thật không kịp chờ đợi muốn gặp Hàn Nặc, muốn xem nàng trong nửa canh giờ này đến tột cùng đang làm gì.
Là thật sự đang chăm chỉ luyện tập, hay là thừa dịp hắn không có ở đây mà lười biếng? Hoặc là đang sau lưng nói xấu hắn, hoặc là tùy hứng giở chút tính khí?
Mặc kệ là thế nào, trong mắt Nghiêm Du Thành đều đáng yêu, hơn nữa còn mong chờ.
Nhưng mà...
Khi Nghiêm Du Thành chậm rãi tới gần phòng bếp nhỏ, lại nghe thấy bên trong truyền đến từng tràng tiếng cười.
Hơn nữa còn là của hai người!
Nghiêm Du Thành hơi nghi hoặc, lén lút vọt đến cạnh cửa, nhìn vào bên trong.
Cư nhiên là cha hắn!
Trong phòng bếp nhỏ, Nghiêm Vân Sơn đang cùng Hàn Nặc đứng chung một chỗ, nghiên cứu cách làm bánh ga tô.
Nhìn từ bóng lưng hai người, bọn họ có vẻ chung đụng rất hòa hợp? Hơn nữa còn luôn vừa nói vừa cười.
"Ha ha, Nghiêm thúc thúc, thì ra cái này so với cái kia khác nhau thế này à! Ta trước đây học mãi mà không được, còn tưởng do ta đần nữa chứ!"
Giọng điệu của Hàn Nặc nghe có vẻ hơi kiều nũng, Nghiêm Du Thành không nhịn được nhíu mày.
Nàng nói chuyện với hắn sao không có ôn nhu, ngoan như vậy?
Chỉ nghe thấy Nghiêm Vân Sơn ngữ khí hiền hòa trả lời: "Sao cháu lại đần được? Ai nói? Có phải thằng nhóc Tiểu Thành kia không? Cháu nghe thúc thúc, đừng tin lời thằng nhóc thối kia, cháu là người thông minh nhất, cô gái xinh đẹp nhất mà thúc thúc từng gặp."
"Cảm ơn thúc thúc." Hàn Nặc ngọt ngào trả lời.
Lúc này Nghiêm Du Thành cuối cùng không nhịn được đi tới, cũng đứng sau lưng Hàn Nặc và Nghiêm Vân Sơn lớn tiếng ho khan vài tiếng.
"Khục... Khục... Khục! Ta hảo sư muội, ngươi đây là thấy sư phụ xong, liền quên sư huynh sao? Xem ra các ngươi chung đụng cũng không tệ lắm nhỉ, cũng không cần đến sư huynh này rồi, đúng không?"
Hàn Nặc bị giọng nói đột ngột dọa giật mình, vội vã xoay người, nhưng tay vẫn đang cầm máy trộn bột.
Cú xoay người vội vã này, máy trộn mang theo bột, xoẹt một cái hất lên mặt và người Nghiêm Du Thành đang đứng sau lưng nàng.
"A!" Hàn Nặc bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, vội vàng đưa tay che mắt mình lại.
Lần này tiêu đời rồi.
Xong rồi, xong rồi.
Nàng không dám nhìn biểu tình của Nghiêm Du Thành.
Nghiêm Du Thành không thể tin được nhìn lớp bột dán đầy trên người, bởi vì Hàn Nặc thích màu trắng, cho nên hôm nay hắn còn cố ý mặc áo lông trắng.
Kết quả thì sao?
Hắn bây giờ toàn thân, mặt mũi toàn mùi lòng đỏ trứng với bột mì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận