Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2653: Có hay không tại cùng nhau 8 (length: 3685)

Tạ Nguyên hiện tại đang muốn một lần nữa theo đuổi nàng, cho nên mới hy vọng nàng có thể nhớ đến chuyện đã qua của bọn họ.
Tạ Nguyên khẳng định là biết Tiểu Bố Đinh rất mềm lòng, cho nên đều muốn dùng tình nghĩa đã qua để lay động nàng, sau đó hy vọng nàng có thể nể tình xưa, rồi tha thứ cho hắn.
Nhưng hiện tại thái độ Tiểu Bố Đinh rất kiên quyết, dù cho nàng đôi khi thật sẽ bị những lời này của Tạ Nguyên đưa đến hồi ức đã qua, cũng sẽ rất xúc động, sẽ cảm thấy rất không nỡ. Nhưng nàng thái độ rất kiên quyết, nàng không nghĩ tha thứ Tạ Nguyên, cũng không muốn để bản thân tiếp tục chìm đắm vào những hồi ức về Tạ Nguyên.
"Được."
Tạ Nguyên lúng túng cười, chỉ đành ngừng lại chủ đề hồi ức quá khứ mà hắn muốn, sau đó cúi đầu xuống, rất nghiêm túc ăn mì.
Xem ra bọn họ hiện tại dù cùng nhau đón năm mới, cũng sẽ không có không khí lãng mạn nào. Là hắn suy nghĩ nhiều, cũng là hắn yêu cầu quá đáng.
Tạ Nguyên tự giễu cười thầm trong lòng.
Bọn họ ăn hết mì, thì cũng đã là năm mới. Dù là thời khắc năm mới, lúc này trên đường phố cũng không có mấy người đi đường.
Tiểu Bố Đinh bất đắc dĩ thở dài, nhìn con đường trống rỗng, cùng những khách sạn bị họ đến bái phỏng từng cái một, chỉ còn cách bất đắc dĩ nói với Tạ Nguyên: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Nhà ta."
"Nhà ngươi?"
Tạ Nguyên có chút không tin vào tai mình, Tiểu Bố Đinh lại mời hắn về nhà nàng?
Tuy Tạ Nguyên biết đây là hành động bất đắc dĩ của Tiểu Bố Đinh, ở cái thành phố xa lạ này, Tiểu Bố Đinh cũng không thể nhẫn tâm vứt hắn ngoài đường, mặc kệ.
Nhưng trong lòng Tạ Nguyên vẫn vui vẻ.
Tiểu Bố Đinh cho dù là bất đắc dĩ mới mời hắn về nhà nàng, như vậy ít nhất nàng cũng không ghét hắn đến thế.
"Đúng vậy, ngươi đi không? Nếu không đi, ta đi một mình nha."
"Đi chứ, đương nhiên muốn đi." Tạ Nguyên cười, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tiểu Bố Đinh.
Lúc này bọn họ đã đi bộ mệt nhoài, nên bắt ngay một chiếc taxi ven đường, rồi cùng nhau về nhà Tiểu Bố Đinh.
Lúc về đến nơi, cha mẹ của Tô Tiểu Bộ đã ngủ, Tô Tiểu Bộ nói với Tạ Nguyên: "Cha mẹ ta ngủ rồi, nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn đánh thức họ."
"Ừm."
"Nhà ta đó, không bằng nhà các ngươi có tiền, nhà ta nhỏ, không có phòng cho khách, cho nên ngươi ngủ phòng của ta đi, ta ngủ ghế sofa."
Dù sao mặc kệ thế nào, Tiểu Bố Đinh cũng cho rằng Tạ Nguyên đã đến rồi, vậy chính là khách của nhà bọn họ, đối đãi khách nhân, đương nhiên là phải khách khí một chút rồi.
Cho nên nàng đưa phòng ngủ của mình cho Tạ Nguyên ngủ, chuẩn bị tự mình ngủ ghế sofa ngoài phòng khách là được.
Nhưng Tạ Nguyên không đồng ý.
"Sao được chứ, ta ngủ sofa là được rồi. Vốn dĩ ta tới đây đã làm phiền các ngươi không ít, tối nay còn để ngươi cùng ta đi tìm khách sạn, đi đường xa như vậy, giờ sao còn để ngươi ngủ sofa được. Ta là đàn ông, ta ngủ ngoài này là được."
"Vậy cũng được."
Tiểu Bố Đinh cũng không muốn tranh cãi thêm với Tạ Nguyên, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu bọn họ còn ồn ào ở phòng khách, đánh thức cha mẹ nàng, lại càng không hay.
Thế mà Tạ Nguyên muốn ngủ bên ngoài, vậy thì để hắn ngủ ngoài đó đi. Hắn nói đúng, hắn là đàn ông mà, chịu chút khổ, sợ gì.
Cho dù hắn là đại thiếu gia thì sao, đến chỗ nàng, thì không có đặc ân gì cả.
"Ngươi chờ chút nha, ta đi lấy chăn gối cho ngươi."
"Ừm."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận