Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3743: Khai giảng 10 (length: 3607)

Như vậy nàng không cần đi cùng người khác giải thích, vậy hắn cũng không cần mang tiếng là một tên cặn bã. Chẳng phải là kết cục hoàn mỹ sao. Chỉ là, Tần Thiên ca ca thật không có nghĩ qua nếu thích nàng thì sao.
Haizz.
"Sao ta lại nỡ bỏ ngươi? Nếu như chúng ta thật muốn chia tay, ta cũng hy vọng chúng ta chia tay trong hòa bình. Không sao cả, mặc kệ là thật hay giả, cứ coi như là một cuộc yêu đương đã trải qua thôi. Ai mà trong đời chẳng có vài ba mối tình sâu đậm. Sao phải để ý đến vậy? Ngươi nói đúng không?"
"Đúng vậy ha. Ai cũng có thể ít nhiều trải qua vài ba mối tình. Thế nhưng Diệc Cẩm, ngươi thì chưa có."
"Tần Thiên ca ca, ngươi đang chế nhạo ta đấy à?"
"Không phải, ta chỉ là tò mò, mắt nhìn của Diệc Cẩm chúng ta có phải cao quá không? Rốt cuộc phải là chàng trai thế nào, mới khiến Diệc Cẩm để mắt đến vậy?"
"Thì như ngươi đó." Quách Diệc Cẩm buột miệng nói ra, sau đó chợt nhận thấy không đúng, vội vàng nói thêm một câu, "Hoặc là như ca ta cũng được."
"Ha ha, ngươi đang nói là muốn tìm một chàng trai như ta với Thừa Cẩm sao? Không được đâu Diệc Cẩm. Ý tưởng này của ngươi không ổn."
"Vì sao?"
"Chẳng lẽ ngươi bị hội chứng cuồng anh trai sao? Ta với Thừa Cẩm cũng chỉ là anh trai của ngươi thôi. Ừm, người mình thích đó, không thể chọn giống anh trai trong nhà nha."
"Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, trong số các chàng trai mà ta quen biết, chỉ có ngươi và ca ta là tốt nhất thôi. Ta đâu thể nào đi chọn một chàng trai kém hơn cả anh trai mình làm bạn trai được chứ?"
"Ừ, cũng đúng. Mắt nhìn cao một chút thì tốt. Sau này nếu ngươi thích ai, cứ dẫn về để ta và Thừa Cẩm giúp ngươi xem xét. Nếu như hắn đến cửa ải của ta với Thừa Cẩm mà còn không qua được, thì ngươi cũng đừng nên thích hắn làm gì."
"Được."
"Diệc Cẩm, ta không có đùa với ngươi đâu nhé. Gặp người mình thích thì vẫn nên chủ động theo đuổi một chút. Tuổi của ngươi bây giờ, cũng có thể yêu đương rồi. Đó cũng là một dạng trưởng thành. Dù tốt hay xấu thì cũng đều là một trải nghiệm cả."
Tần Thiên nói vậy ý là đang nhắc đến mối tình trước đây đã làm hắn trưởng thành sao? Bởi vì tổn thương mà người khác gây ra đã giúp hắn học cách trưởng thành. Còn nữa, hắn nói chủ động... Đúng vậy ha, có lẽ nếu trước đây nàng chủ động một chút thì giờ nàng và Tần Thiên ca ca đã không đến mức này rồi.
"Ừm. Ta sẽ suy nghĩ."
"Vậy tốt. Không còn gì thì ta ra ngoài trước nhé. Ngươi tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi chơi nữa mà."
"Ừm."
Đợi Tần Thiên đi ra, Quách Diệc Cẩm mới bắt đầu đi tắm rửa, rồi đi ra.
Đã lâu lắm rồi mới ở gần Tần Thiên ca ca đến vậy, dù vẫn cách một cánh cửa nhưng bọn họ thực sự đang ở cùng một không gian mà.
Quách Diệc Cẩm cũng không thấy việc cô diễn vở kịch này cùng Tần Thiên ca ca có gì là oan ức.
Coi như mối tình này là giả thì sao chứ? Cho dù biết một ngày nào đó, bọn họ phải chia tay thì sao nào? Nàng đột nhiên không muốn để ý nhiều đến vậy nữa, nàng chỉ muốn cùng Tần Thiên tận hưởng quãng thời gian được ăn trộm này. Dù cho mối quan hệ là giả, nhưng quãng thời gian họ có thể ở bên nhau là thật mà.
Bọn họ hiện tại ở chung một phòng, mỗi ngày trò chuyện, nhắn tin như những cặp tình nhân thật sự. Mọi chuyện chẳng phải đã giống như thật lắm rồi sao? Vậy nàng có gì phải tiếc nuối? (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận