Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1475: Từ bỏ 17 (length: 3772)

Trong đầu Kiều Diệc đột nhiên hiện lên rất nhiều nghi hoặc.
Hắn bắt đầu đến quán cà phê này uống cà phê từ khi nào vậy? Trước kia hình như hắn không có thói quen này mà. Vậy từ khi nào hắn đột nhiên không đến đây nữa?
Tất cả những liên tưởng này khiến trong lòng Kiều Diệc chợt nảy sinh một suy đoán đáng sợ. Chẳng lẽ việc hắn đến đây uống cà phê không phải do thói quen gì mà là vì một người nào đó sao?
Sao có thể chứ?
Sao hắn có thể đến đây vì Chu Tiểu Nghiên!
Chắc chắn là không thể. Chắc chắn là không thể. Chắc chắn tất cả chỉ là trùng hợp, chỉ là thời gian hắn đến đây trùng hợp với thời gian Chu Tiểu Nghiên làm việc ở đây thôi.
Nhất định là vậy.
Kiều Diệc cố gắng thuyết phục chính mình.
Hắn không muốn thừa nhận mình đã nảy sinh ý nghĩ đặc biệt gì với Chu Tiểu Nghiên, nhất là sau khi hắn biết Vu Hàn thích Chu Tiểu Nghiên thì lại càng không nên có ý nghĩ như vậy.
Kiều Diệc càng nghĩ càng thấy rối bời, có lẽ do nơi này quá quen thuộc, hắn thậm chí nhớ lại những dáng vẻ của mình mỗi khi đến đây trong vài năm qua. Cô gái kia, cô gái quen thuộc kia, hắn đã nhìn nàng từ mười tám đến hai mươi hai tuổi, nhìn nàng dần trưởng thành.
Bọn họ quen biết nhau từ khi nào nhỉ?
Kiều Diệc lắc mạnh đầu, hắn không thể nhớ lại nữa. Không thể, không thể...
Rồi hắn đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rút một tờ tiền giấy từ ví da rồi đặt lên bàn, vội vã rời khỏi quán cà phê.
Nhân viên phục vụ theo sát bước chân hắn đến, nhìn ly cà phê còn nguyên chưa uống, rồi lại nhìn số tiền đặt trên bàn, nhân viên phục vụ khẽ lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại có chuyện gì làm anh chàng đẹp trai này không vui sao, sao không uống một ngụm nào đã đi rồi. Haizz..."
Kiều Diệc ra khỏi quán cà phê, vốn dĩ hắn mặc phong phanh, lại đúng vào lúc thời tiết đặc biệt lạnh, tay Kiều Diệc không khỏi đỏ lên.
Đứng giữa gió rét, lần đầu tiên Kiều Diệc yên tĩnh suy nghĩ một số vấn đề. Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng có suy nghĩ như vậy, bất kể công việc bận rộn, bất kể gặp phải chuyện nghiêm trọng thế nào, hắn chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Hắn tưởng rằng mình đã sớm không còn cân nhắc đến chuyện tình cảm.
Dù trước đó hắn bị ép đi xem mắt, bị ép làm những việc mình không thích, nhưng hắn cũng chưa từng bất an đến thế. Những việc đó chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là do nó làm xáo trộn cuộc sống bình thường của hắn nên hắn mới cảm thấy phiền phức mà thôi.
Thế nhưng mà tình yêu... thì không đơn giản như vậy.
Kiều Tử Mạc từng hỏi Kiều Diệc, liệu hắn có thích Chu Tiểu Nghiên hay không. Lúc đó Kiều Diệc đã trả lời phủ định, hắn biết mình không thể, vì hắn xưa nay cũng không nghĩ rằng mình sẽ thích Chu Tiểu Nghiên, thậm chí bản thân hắn đã cho rằng mình sẽ không còn thích ai nữa.
Thế nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy bất an, rối bời vì việc Chu Tiểu Nghiên đột nhiên nghỉ việc, và cũng theo bản năng đến nơi bọn họ từng gặp nhau, rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ hắn thật sự thích cô gái đó?
Không thể nào, sao lại như thế?
Nàng có gì đáng để hắn thích chứ.
Kiều Diệc đứng giữa gió rét, đứng ở đầu phố, đột nhiên không biết bước tiếp theo mình nên làm gì. Rất lâu sau, hắn mới nhấc chân, nhưng không phải lên lầu về công ty, mà chỉ là đi về phía trước một cách vô định.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận