Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 295: Ngươi đi làm việc? (length: 3970)

"Vậy là ý của ngươi là sao?"
"Ta không chắc, nên cũng không dám tùy tiện kết luận. Nếu không..." Kiều Tử Mạc lại nghĩ ra một kế.
Cũng phục Kiều Tử Mạc, lúc này căng thẳng và nặng nề như vậy mà hắn còn có thể nghĩ ra việc bảo Tạ Nguyên vào game đi tìm Tiểu Bố Đinh.
"Nếu không, ngươi vào game hỏi Tiểu Bố Đinh thử xem."
"Hỏi Tiểu Bố Đinh, hỏi nàng cái gì?"
"Thì hỏi nàng xem về chuyện của Hàn Nặc và Nghiêm Du Thành, nàng nghĩ thế nào? Ta tin rằng, thái độ của Tiểu Bố Đinh hiện tại chính là thái độ của Hàn Nặc."
"Ngươi có bị ngốc không vậy? Kiều Tử Mạc đồng học, có phải hôm nay thấy ảnh chụp Hàn Nặc với Nghiêm Du Thành chung một chỗ nên ngươi bị kích thích hóa ngu rồi không? Chẳng lẽ ngươi không biết Tiểu Bố Đinh vốn không biết ta là ai, mà ta cũng giả vờ không biết nàng là ai. Ngươi bảo ta hỏi nàng thế nào? Hỏi nàng về Hàn Nặc và Nghiêm Du Thành, như vậy chẳng phải sẽ lộ thân phận ngay lập tức sao?"
"Cũng phải." Kiều Tử Mạc gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Kẻ ngốc là ngươi mới đúng. Tiểu Nguyên Nguyên, sao ngươi ngốc vậy! Thảo nào ngay cả con bé ngốc nghếch như Tiểu Bố Đinh ngươi cũng không giải quyết được!"
"Ê ê ê... Kiều Tử Mạc đồng học, nói thì nói thôi, đừng có công kích cá nhân chứ! Đừng tưởng ngươi học võ là ta sẽ sợ ngươi nha."
"Thôi thôi, ta không công kích cá nhân. Nhưng mà đúng là ngươi ngốc mà. Ngươi với Tiểu Bố Đinh quen nhau lâu như vậy, ngày nào cũng nói chuyện trong game, chẳng lẽ còn không học được cách nói bóng gió sao?"
"Nói bóng gió? Là cái quỷ gì?"
"Được rồi, Tiểu Nguyên Nguyên, để ca dạy cho ngươi nha! Lần này ngươi lên game, thấy Tiểu Bố Đinh thì cứ chào hỏi nàng trước. Hôm nay chắc chắn nàng đang phiền não chuyện của Hàn Nặc, nhất định sẽ nói tâm trạng không tốt. Sau đó ngươi cứ hỏi han nàng xem vì sao không vui, bảo là nói cho lão công nghe xem sao, biết đâu lão công có thể cho ngươi lời khuyên gì đó. Tiểu Bố Đinh lúc đó biết đâu sẽ nhắc đến chuyện của Hàn Nặc cho ngươi nghe, đến lúc đó ngươi chỉ cần thuận theo ý của nàng mà nói chuyện là được. Có phải là rất đơn giản không? Hoàn toàn không cần ngươi chủ động nhắc tới, hiểu chưa?"
Tạ Nguyên không dám tin: "Vậy thật sự có hiệu quả sao? Chuyện của Hàn Nặc với Nghiêm Du Thành dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, Tiểu Bố Đinh sao có thể dễ dàng nói với người lạ như ta?"
"Cũng chính vì ngươi là người lạ nên Tiểu Bố Đinh mới sẵn lòng nói cho ngươi đó. Nếu không thì tại sao nhiều người thích giao lưu với người lạ trên mạng đến vậy? Đơn giản chỉ là qua mạng thôi, ai cũng không biết ai, cho nên mới có thể thoải mái tâm sự của mình. Mới có thể nói ra nỗi buồn và sự giằng xé trong lòng mà không cần lo lắng. Mà ngươi, Duyên Lai, chính là đối tượng trút bầu tâm sự tốt nhất của Tiểu Bố Đinh. Tiểu Bố Đinh cho rằng ngươi không biết nàng, cũng không biết nàng là ai, mà nhân vật chính trong chuyện mà nàng kể với ngươi, Hàn Nặc và Nghiêm Du Thành cũng là đối tượng mà ngươi không biết. Thêm nữa nàng còn tin tưởng ngươi nên tự nhiên sẽ lựa chọn kể cho ngươi nghe."
"Ờ... Nhưng mà dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi? Với bộ dạng này đi moi chuyện của Tiểu Bố Đinh, sau này nàng kịp phản ứng thì chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta!"
"Ừm. Nếu ngươi không giúp ta, thì ngày mai ta sẽ đi nói với Tô Tiểu Bộ rằng ngươi chính là Duyên Lai." Kiều Tử Mạc lại đem chiêu sát thủ ra rồi.
Chiêu này quả thật là lần nào cũng hiệu quả!
"Cái kia..." Quả nhiên Tạ Nguyên đã hơi thỏa hiệp, "Bất quá..."
"Vậy đi! Chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta lần này, sau này trong game ta gặp ngươi với Tiểu Bố Đinh thì sẽ không giết hai người nữa! Mà cũng sẽ bỏ qua cho tất cả mọi người của Đường quốc các ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Kiều Tử Mạc lại vung ra mồi nhử lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận