Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1642: Thần cũng là người 1 (length: 3840)

Vậy được rồi, đã đều là phàm nhân, tò mò cũng là bình thường.
Huống chi đối phương lại là người giống như Kiều Diệc ca như vậy!
Nói thật, trong nhận thức trước kia của Hàn Nặc, cô cũng luôn cảm thấy Kiều Diệc như là một vị thần, cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, hơn nữa quyền lực còn đặc biệt lớn. Mỗi lần tiếp xúc với hắn, Hàn Nặc đều cảm thấy trên thế giới này không có chuyện gì mà Kiều Diệc ca không giải quyết được.
Đây mới thật sự là kỳ tài thương nghiệp, hơn nữa tính cách của Kiều Diệc thoạt nhìn cũng đặc biệt thích hợp làm tổng giám đốc. Ít khi nói cười, cho người ta một cảm giác tự mang uy nghiêm.
Thêm nữa Kiều Diệc nhiều năm như vậy đều không có bạn gái, từ trước đến giờ vẫn luôn một mình, càng làm người ta cảm thấy không vướng bụi trần.
Cho nên Lâm Việt ca ca khi thấy hắn lại ngồi ngẩn người ở đó mới cảm thấy kỳ quái.
Thì ra thần cũng có lúc phiền não.
"Vậy Lâm Việt ca ca, anh nghĩ Kiều Diệc ca sẽ đang nghĩ chuyện gì?" Dù sao tỉnh rồi thì cũng không thể ngủ ngay được, nên dứt khoát nói chuyện tiếp vài câu.
"Chuyện này..." Lâm Việt hơi do dự, thật ra anh cũng không nghĩ ra được Kiều Diệc sẽ nghĩ vấn đề gì.
Chuyện Tiểu Nghiên thầm mến Kiều Diệc, Hàn Nặc cũng không nói nhiều với Lâm Việt, cho nên đại khái Lâm Việt cũng không nghĩ đến chuyện đó.
"Ta cũng không rõ. Chỉ là lúc nãy đi ngang qua gặp hắn thì thấy cảm giác của hắn khác trước, cái khí chất ấy, Tiểu Nặc, em hiểu không?"
Dù Lâm Việt nói hơi mơ hồ, nhưng Hàn Nặc vẫn có thể hình dung ra được, bởi vì cô sớm đã nhận ra Kiều Diệc ca khác trước.
Nhưng mà, theo như lời Tiểu Nghiên và Kiều Tử Mạc thì anh trai của họ hiện tại vẫn là người thanh tâm quả dục, không có thêm cảm xúc mới.
Vậy thì anh ấy đang phiền não điều gì? Hay chỉ là đơn thuần ngẩn người thôi?
"Em hiểu. Nhưng Lâm Việt ca ca, em vừa mới phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc em đi tìm Tiểu Nghiên thì đúng lúc lại gặp Kiều Diệc, sau đó anh ấy ngồi dưới lầu, dáng vẻ giống như anh miêu tả, cứ ngơ ngác như đang nghĩ gì đó. Rồi em nói em tìm Tiểu Nghiên thì anh ấy cũng không có phản ứng gì. Nhưng lát sau anh ấy lại vội vã rời đi, nói là muốn đi xem Kiều Tử Mạc."
"Vậy thì có vấn đề gì sao?"
"Ây, anh cứ nghe em nói hết đã. Trước đó thì không có vấn đề gì, Kiều Diệc lo lắng cho Kiều Tử Mạc thì em hiểu mà. Nhưng lạ ở chỗ là, Kiều Diệc vừa đi thì Tiểu Nghiên liền từ nhà vệ sinh đi ra."
"Cho nên em cảm thấy Kiều Diệc đang gạt em?"
"Ừ!" Hàn Nặc khẳng định, thêm suy đoán của Lâm Việt ca ca, cộng với vẻ khác lạ chợt lóe lên trong mắt Kiều Diệc lúc đầu, cô bây giờ càng khẳng định rằng Kiều Diệc chắc chắn đang lừa mình.
"Gạt em thì không hẳn, nhưng ta cảm thấy hắn như đang trốn tránh điều gì."
"Ha ha, trốn tránh? Trốn tránh em sao?" Lâm Việt cười nói, sau đó xoa đầu Hàn Nặc, "Tiểu Nặc, em nghĩ nhiều rồi đấy. Em có gì mà phải trốn tránh chứ, Kiều Diệc chẳng lẽ còn sợ em à? Thôi được rồi, chắc là chúng ta nghĩ nhiều quá thôi, xem truyện tranh nhiều rồi cứ suy diễn lung tung, nói không chừng Kiều Diệc người ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là ngồi một lúc thôi! Thôi đừng đoán nữa, ngủ đi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận