Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 668: Kiều Diệc (length: 3760)

Kiều Diệc âm thầm quan sát biểu tình biến hóa của người đệ đệ thân ái đối diện.
Thấy Kiều Tử Mạc bị dọa đến á khẩu không trả lời được, Kiều Diệc trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ.
Từ khi hắn tiếp quản Kiều thị xí nghiệp đến nay, tất cả thời gian ngoài công việc liền vẫn là công việc, hắn đã không biết bao lâu không có thoải mái cười.
Chỉ có mỗi lần về nhà, nhìn thấy người đệ đệ thân ái này, nhìn thấy bộ dáng ngây thơ cùng nghịch ngợm của hắn, mới có thể cảm thấy cuộc sống còn có chút màu sắc khác.
Về phần bạn gái nha... Kiều Diệc tự nhận là hắn còn rất trẻ, không nóng nảy.
Hắn cũng không phải chưa từng có thích nữ sinh, chỉ bất quá đó cũng là chuyện đã rất lâu rồi, đại khái là vào thời học sinh. Từ khi tốt nghiệp trở về công ty, hắn đã rất ít khi cân nhắc chuyện này.
Kiều Diệc là một người tin vào duyên phận, có nhiều thứ cũng không vội cưỡng cầu.
Bất quá hôm nay hắn ngược lại có hứng trêu đùa một chút người đệ đệ ngốc của mình! Lại dám hoài nghi hướng giới tính của hắn! Xem ra là vì hắn quá lâu không có dạy dỗ hắn rồi.
Vậy hôm nay hắn sẽ chơi một vố lớn với hắn, xem về sau hắn còn dám nói hươu nói vượn nữa không!
Kiều Diệc lại nhìn Kiều Tử Mạc một chút, đột nhiên ý vị thâm trường nói một câu: "Tiểu Mạc, ngươi năm nay nhanh mười chín tuổi rồi nhỉ? Ừm... Rốt cuộc cũng đã trưởng thành!"
Kiều Tử Mạc bị anh trai mình nhìn đến yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, sao hắn cảm thấy ánh mắt của anh trai giống như muốn nuốt chửng mình vậy.
"A, đúng vậy... Sao vậy, anh?"
"Ngươi biết không?" Kiều Diệc đột nhiên đứng dậy nhích về phía Kiều Tử Mạc, "Ta một mực chờ đợi ngươi lớn lên."
Kiều Tử Mạc: "..."
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều dừng lại! Cái này... Đây là ý gì vậy? Đã vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn rồi!
Kiều Tử Mạc mở to đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Kiều Diệc: "Anh... Ngươi..."
Kiều Diệc một lần nữa ngồi trở lại ghế, có chút mỉm cười, nụ cười của hắn không giống như Kiều Tử Mạc yêu diễm, nhưng lại khiến người ta nghẹt thở: "Tiểu Mạc, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua người khác đánh giá về ta sao? Bọn họ đều nói trong mắt ta chỉ có một mình ngươi là đứa em trai này thôi? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sao?"
Kiều Tử Mạc thầm nghĩ, đương nhiên là cảm thấy rồi, chẳng phải anh thích nhất là đánh ta sao?
Bất quá anh trai hắn hiện tại rõ ràng không phải ý này. Thật xin lỗi, hắn còn nhỏ, hắn không hiểu!
Hắn nghe qua chuyện nam nhân yêu nam nhân, cũng cảm thấy điều đó không có gì không thể, nhưng lời anh trai hắn vừa nói, lại là thứ hắn không cách nào tưởng tượng được. Anh trai hắn thích hắn? Ôi trời ơi! Cái này... Đây là sẽ bị sét đánh đấy!
"Vậy... Anh, em đi lấy ly nước nha!" Kiều Tử Mạc nói xong cũng muốn chạy, hắn đã bị dọa phát sợ, xem ra hắn thật sự không nên hỏi nhiều!
Chuyện gì thế này, có lẽ hắn đang nằm mơ chăng? Thực ra bây giờ hắn vẫn còn trong phòng ngủ, mà anh trai hắn cũng vẫn còn ở trong nhà ở A thành phố. Đúng, nhất định là đang mơ.
Ngô... Kiều Tử Mạc thở mạnh một hơi.
Kiều Diệc cũng không ngăn cản Kiều Tử Mạc, dù sao bây giờ hắn cũng không trốn được. Đợi đến khi Kiều Tử Mạc thật sự chạy tới quầy nước, Kiều Diệc lập tức bật cười.
Ha ha ha... Kiều Diệc thừa nhận mình có chút ác thú vị, làm người đệ đệ thân ái kia của mình bị dọa không ít. Nhưng ai bảo hắn không hiểu ra sao lại hỏi hắn có phải thích con trai hay không chứ?
Hừ, lại dám hoài nghi hướng giới tính của hắn, vậy hắn cứ trực tiếp thuận theo ý hắn, tặng cho hắn một "kinh hỉ" là được!
Kiều Tử Mạc đi tới quầy bar gọi một ly nước đá, hắn hiện tại cần tỉnh táo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận