Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1517: Ngươi muốn làm gì 3 (length: 3807)

"Kiều tổng, ngài không sao chứ?"
Chu Tiểu Nghiên cảm thấy có chút kinh sợ, thấy Kiều Diệc cười, nàng lại muốn lùi về sau.
"Không có việc gì."
"Ngươi thật là Kiều Diệc?"
"Hử?" Kiều Diệc nhíu mày, đây là Chu Tiểu Nghiên cảm nhận được hắn khác biệt và thay đổi?
A, Tiểu Mạc nói phương pháp quả nhiên có hiệu quả.
"Đương nhiên. Có gì mà phải nghi ngờ chứ? Ngươi cũng đâu phải không biết ta."
"Không được! Ngươi lấy thẻ căn cước ra cho ta xem một chút."
"Làm gì?" Kiều Diệc tuy nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng lấy ví tiền ra, sau đó lấy thẻ căn cước đưa cho Chu Tiểu Nghiên.
"Thật đúng là Kiều Diệc a..." Chu Tiểu Nghiên không tự tin lẩm bẩm, "Nhưng mà Kiều tổng, anh thật không có chuyện gì sao? Hiện tại anh chẳng lẽ không phải nên ở công ty bận rộn những công việc quan trọng nhất sao, sao lại có thời gian chạy đến đây nổi cơn vậy? Còn nữa, gần đây gu thẩm mỹ của anh thay đổi nhiều vậy sao? Quần áo này ai chọn cho anh vậy? Chẳng lẽ là có bạn gái mới, anh đang cố làm vừa ý cô ta sao?"
Chu Tiểu Nghiên vừa nói vừa tiến lại gần Kiều Diệc, còn đưa tay sờ soạng quần áo hắn, a, còn cả kiểu tóc cố tình thay đổi trông rất mới lạ này.
Thật buồn cười.
Bây giờ Kiều Diệc nhìn qua cứ như một đứa trẻ con, ừ, kiểu như một cậu nam sinh chưa tốt nghiệp. Thật sự, Kiều Diệc ăn diện như vậy, kỳ thực rất giống với em trai hắn, Kiều Tử Mạc.
Trước đây Chu Tiểu Nghiên luôn cảm thấy Kiều Diệc thuộc kiểu con trai cool ngầu, còn Kiều Tử Mạc thì sao, lần đầu tiên cô gặp hắn, ấn tượng của cô là thấy rất ôn nhu. Đương nhiên, tính cách Kiều Tử Mạc thì chẳng hề ôn nhu chút nào.
Nên Chu Tiểu Nghiên vẫn cho rằng Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc là hai người rất khác nhau.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì sao... bọn họ đúng là anh em ruột mà, không thể giả được cái kiểu đó.
"Cái gì với cái gì chứ? Cái gì bạn gái mới?"
Kiều Diệc ghét bỏ gạt tay Chu Tiểu Nghiên đang sờ loạn trên người mình, cùng với ánh mắt tò mò kia.
"Ngươi nói cái quỷ gì vậy? Chu Tiểu Nghiên, não của ngươi có cần phải bay xa vậy không? Ta làm gì có bạn gái, hơn nữa cũng không có uống nhầm thuốc!"
"Nha." Nhưng mà nàng không tin nha.
"Ta làm như vậy là vì... Ừm..." Kiều Diệc khó chịu vuốt vuốt cái mái tóc khiến hắn đặc biệt không quen, nó cứ che hết cả mắt.
"Là vì... Thôi đi, nói ngươi cũng không hiểu. Dù sao ngươi cứ coi như ta uống lộn thuốc đi."
"Hả?" Chu Tiểu Nghiên mở to mắt, há hốc mồm, đây là thừa nhận sao?
Thật đúng là uống lộn thuốc rồi.
Nhưng mà uống lộn thuốc cũng không thể đến tìm nàng mua vui chứ.
"Uống lộn thuốc thì nên đi bệnh viện khám chứ. Xin hỏi anh còn việc gì không, không có gì thì đừng quấy rầy tôi đi mua đồ ăn được không?" Chu Tiểu Nghiên vừa nói vừa làm bộ muốn đi, ừm, phải nói là cô vốn dĩ đang chuẩn bị đi.
"Ngươi muốn đi mua đồ ăn?"
"Đúng vậy. Có gì lạ sao?"
"Ừm, không lạ, không lạ. Nhưng ta nhớ ngươi hình như không biết nấu ăn mà."
"Trước kia không biết không có nghĩa là bây giờ cũng không biết. Với lại, anh trai tôi công việc bận rộn như vậy, tôi ở nhà không có việc gì làm, đương nhiên là phải học nấu ăn rồi."
"Nha."
Kiều Diệc nghe vậy, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Sao bây giờ Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn có vẻ thân thiết như người một nhà vậy? Rõ ràng hiện tại bọn họ đâu phải anh em, vậy mà lại sống cùng nhau, một người đi làm, một người ở nhà nấu cơm. Thật là giống cái gì đó...
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận