Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1608: Đã lâu không gặp 19 (length: 3664)

"Thế nhưng dáng vẻ này của ngươi chẳng lẽ lại không thấy tiếc nuối sao?" Kiều Tử Mạc vẫn kiên trì, "Ngươi rõ ràng thích một người, nhưng lại không nói cho nàng, không cho nàng cơ hội lựa chọn, như vậy đối với nàng cũng không công bằng!"
"Còn nữa ca, sao ngươi không thể học một chút ta đây? Ngươi xem em trai ngươi ngày trước da mặt dày cỡ nào, biết rõ người ta không thích ta, ta vẫn cứ đi tỏ tình đó thôi. Ngươi thế này, ngay cả tỏ tình cũng không dám, sau này nhất định sẽ hối hận!"
"Ta và ngươi không giống nhau."
"Đúng, ngươi quả thực không giống ta, bởi vì ngươi là đồ ngốc, là một kẻ đần độn!" Kiều Tử Mạc rốt cuộc tức giận nói.
"Được rồi, mấy chuyện này để sau hẵng nói đi. Mẹ tới rồi." Kiều Diệc nói.
Mẫu thân bọn họ quả nhiên đi đến, Kiều Tử Mạc tự nhiên cũng ngậm miệng, đồng thời lập tức thay đổi biểu cảm, trở lại dáng vẻ thường ngày, một tiểu thiếu gia nhà họ Kiều vừa nghe lời vừa thích làm nũng.
"Mẹ..." Kiều Tử Mạc ngọt ngào kêu một tiếng.
"Nói chuyện gì với anh con đó?" Mẹ Kiều hỏi.
"Nói chuyện làm ăn ấy mà! Mẹ, mẹ không biết đâu, con vừa bắt đầu đi làm, rất nhiều thứ không biết, cho nên phải hỏi ý kiến anh trai đó."
"Trời ơi, Tiểu Mạc nhà ta đây là đã thực sự trưởng thành rồi nha, đã biết nghiêm túc làm việc rồi! Đúng là con trai ngoan của mẹ! Nhưng làm thì làm, con cũng đừng quá mệt. Một mình ở ngoài phải nhớ chăm sóc tốt bản thân, lúc nào nhớ nhà thì về. Con không ở nhà, mẹ cũng nhớ con lắm."
"Biết rồi, mẹ. Nhưng con không thể cứ mãi là một đóa hoa trong nhà kính được, không rời xa mọi người một chút thì con không thể trưởng thành được. Mẹ yên tâm, đợi con chín chắn hơn chút nữa, hiểu chuyện hơn chút nữa, con sẽ về mà."
"Vậy được rồi." Mẹ Kiều vui mừng nói, sau đó quay sang nói với Kiều Diệc, "Vậy Tiểu Diệc, con hãy chỉ bảo cho Tiểu Mạc nhiều hơn nhé. Nó mới bước vào xã hội, nhiều thứ không hiểu lắm, hai anh em con giao lưu nhiều cũng tốt. Mẹ không quấy rầy hai con nữa, mẹ sang bên chỗ mẹ con dì Diệp nói chuyện nhé."
"Dạ, biết rồi mẹ." Kiều Diệc nói.
"Vâng, mẹ con chào mẹ!" Kiều Tử Mạc nói.
Sau đó đợi mẫu thân bọn họ đi xa, hai người đồng thanh nói: "Cuối cùng cũng đi rồi."
Thì ra cả hai người đều đang lo lắng, vào trường hợp như hôm nay, mẫu thân bọn họ đi đến nói chuyện với bọn họ có lẽ là vì để mắt đến thiên kim nhà nào đó rồi muốn lôi kéo bọn họ qua nói vài câu khách sáo đó mà!
Đây mới chính là điều Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc sợ, hai anh em bọn họ hiếm khi mới có được sự đồng lòng đến thế.
"Anh xem, lần này lại may mà có em phải không?"
"Xì, không biết làm bộ."
"Hừ, vốn dĩ mà. Nếu không phải em đánh phủ đầu, anh đoán xem vừa nãy mẹ đến là muốn nói gì với bọn mình?"
"Không biết."
"Dù sao cũng sẽ không giống bây giờ, không nói gì hết đã đi đâu? Mà ca, cũng đúng là vất vả cho anh."
"Nói sao?"
"Vì em về mới cảm nhận được những năm nay anh bị ba mẹ ép hôn khổ sở như thế nào đó! Mặc dù bây giờ họ vẫn chưa nói rõ chuyện này với em, nhưng em cũng đã mơ hồ cảm nhận được khuynh hướng như vậy rồi. Chỉ mới thế này thôi mà em đã thấy áp lực như núi rồi, đừng nói gì đến anh! Em cũng rốt cuộc đã hiểu ra tại sao trước kia anh lại nghĩ ra chuyện tìm một cô bạn gái giả về để lừa ba mẹ. Tất cả đều do bị ép nha. Bất đắc dĩ nha, đáng thương nha, thật đáng buồn nha..."
"Dừng! Dừng lại! Cậu càng nói càng đi xa rồi đó." Kiều Diệc ghét bỏ nói, "Mấy chuyện này là cái quái gì thế."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận