Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 838: Lừa gạt (length: 3739)

Vào nhà, Hàn Nặc phát hiện Kiều Diệc cũng ở đó. Hơn nữa Kiều Tử Mạc còn đùa rằng, hôm nay đều là nhờ phúc của nàng, mới có thể cùng anh trai hắn ở nhà ăn cơm trưa.
Hàn Nặc không hiểu, mẹ Kiều Tử Mạc liền cười giải thích: "Thằng bé nhà ta đúng là một kẻ cuồng công việc, một năm 365 ngày, chắc chắn 365 ngày đều không ở nhà ăn cơm."
Hàn Nặc kinh ngạc: "Ngay cả tết cũng không ở nhà à?"
Kiều Diệc nhìn mẹ mình một cái, cười đáp: "Ngươi đừng nghe mẹ ta nói bậy, có khoa trương thế đâu, nhiều lắm thì 364 ngày không ở nhà ăn cơm mà thôi."
Hàn Nặc: "..."
Thật ra nhìn như vậy, Kiều Diệc vẫn là rất hay nói đùa, hơn nữa cả nhà bọn họ không khí rất tốt. Thế nhưng vì sao trước đây Kiều Tử Mạc luôn miệng nói với nàng là anh trai hắn ác ma, luôn bắt nạt hắn vậy?
Tết nguyên tiêu là ngày đoàn viên, cho nên Hàn Nặc từ khi bước vào cửa, không biết nên nói ra chuyện mình muốn nói thế nào.
Còn nữa, làm sao để trả chiếc vòng cho a di mà không làm a di không vui đây.
Lúc ăn cơm, không ai chủ động nhắc đến chuyện này, đương nhiên cũng không ai nhắc đến chuyện của nàng và Kiều Tử Mạc. Hàn Nặc tự nhiên không dám chủ động nói ra, sợ làm hỏng bầu không khí ăn cơm của người khác.
Mãi đến khi ăn xong, Kiều Diệc vì còn có việc bận nên nhanh chóng rời đi. Hàn Nặc lúc này mới biết, thì ra Kiều Diệc không ở đây mà ở riêng trong căn biệt thự bên cạnh.
Mẹ Kiều Tử Mạc gọi Hàn Nặc và Kiều Tử Mạc, dẫn họ lên lầu hai uống trà chiều.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, nhìn một cái là thấy ngay toàn cảnh đẹp nhất của tòa nhà, giả sơn, hồ nước, và cả những khóm hoa sắp nở.
Người hầu mang lên cho họ chút hoa quả, trà và bánh ngọt, sau đó mẹ Kiều cười mời Hàn Nặc ngồi.
Hàn Nặc có chút khẩn trương, đồng thời liếc nhìn Kiều Tử Mạc một cái. Nàng biết, a di đây là muốn nói chuyện với họ, cũng là lúc nàng nên thành thật.
Kiều Tử Mạc vẫn cười đùa với Hàn Nặc, nói: "Loại trà này là mẹ ta đặc biệt nghiên cứu, uống vào giúp đẹp da dưỡng nhan, ngươi xem mẹ ta mà xem, được chăm sóc tốt thật đấy. Này, Hàn Nặc, ngươi cũng nếm thử đi."
Hàn Nặc hiểu, Kiều Tử Mạc đang cố ý nói chuyện, để nàng đừng khẩn trương, cho nên nàng cũng nghe lời bưng tách trà lên uống một ngụm, quả nhiên thơm ngát xông vào mũi, uống vào mát dịu, đặc biệt ngon.
Còn về việc có dưỡng nhan làm đẹp hay không... Cái này nàng không để ý lắm.
Uống xong trà, Hàn Nặc liền lấy chiếc vòng tay trong túi ra, cẩn thận đưa cho mẹ Kiều Tử Mạc.
"A di, chiếc vòng này trước đây dì tặng cho cháu, cháu không thể nhận. Xin lỗi dì, trước đây đều là cháu lừa dối dì và chú, thật xin lỗi."
Hàn Nặc cúi đầu, thành thật xin lỗi.
Mẹ Kiều Tử Mạc chỉ hơi mỉm cười, cũng không đưa tay ra nhận.
"Tiểu Nặc, con ngồi xuống trước đã." Bà nháy mắt với Kiều Tử Mạc, Kiều Tử Mạc nhanh chóng kéo Hàn Nặc ngồi xuống.
"A di, trước đây thật không phải cháu cố ý lừa gạt dì. Cháu... Nhưng dù sao nói thế nào thì đều là cháu sai, mong dì và chú đừng giận. Còn nữa cháu muốn thay cha mẹ nuôi, cảm ơn cả nhà đã giúp đỡ nhà Lâm."
"Được rồi, Tiểu Nặc. A di không giận đâu. Với cả chiếc vòng này ta đã tặng cho con rồi, sẽ không lấy lại. Sở dĩ a di tặng vòng cho con, là vì thích con, không liên quan gì đến việc con có phải bạn gái Tiểu Mạc nhà ta hay không. Nên con đừng nằng nặc trả lại cho a di nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận