Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1522: Ngươi muốn làm gì 8 (length: 3802)

"Anh, tiến triển thế nào rồi?"
"Ừm... Vẫn tốt mà. Dù sao cũng không có đuổi ta đi." Kiều Diệc nói xong còn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Kiều Tử Mạc ở bên kia, đắc ý nói: "Ta đã nói biện pháp của ta nhất định hiệu quả mà. Chu Tiểu Nghiên hôm nay có phải cảm thấy ngươi đặc biệt dễ ở chung, nói chuyện với ngươi ngữ khí cũng khác rồi không? Hơn nữa mấu chốt là nàng không có đuổi ngươi đi nha, chỉ cần không đuổi ngươi đi, ngươi liền còn có cơ hội phải không?"
"Là không có đuổi ta đi, nhưng mà nàng cũng không để ý đến ta mấy, hơn nữa còn đối ta dữ dằn..." Kiều Diệc đồng học rất là tủi thân.
"Đối với ngươi hung là chuyện tốt mà."
"Ta bị bệnh à? Ta mới không thích người khác đối với ta hung đâu, ta cũng không phải là cuồng ngược đãi."
"Ý ta không phải như vậy mà." Kiều Tử Mạc đổi tư thế, một lần nữa trả lời Kiều Diệc, "Anh, anh còn nhớ trước đây em đã nói gì với anh không? Nếu như một cô gái dám mắng anh, vậy chứng tỏ nàng thật ra không xem anh là người xa lạ. Anh nghĩ đi, ai sẽ đối với người không quen hung dữ chứ, huống chi nàng cũng không phải thật sự hung dữ với anh. Anh nói tuy thái độ của nàng đối với anh không tốt, nhưng không phải cũng không có đuổi anh đi sao? Cái này chứng minh, nàng không phải là không muốn để ý đến anh, chỉ là ngạo kiều thôi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Anh còn không tin lời của em trai anh sao? Yên tâm đi, anh cứ làm theo những gì em dạy là được, cũng không cần phải nhanh chóng tỏ tình với người ta làm gì, để lỡ một lần thất bại thì sẽ không có cơ hội nữa. Anh cứ như vậy, thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng, cứ như vậy trêu chọc nàng cũng được, thời gian dài, khoảng cách giữa hai người nhất định sẽ càng ngày càng gần. Hiểu không?"
"Không hiểu lắm."
"Không hiểu lắm cũng không sao, dù sao anh cứ tiếp tục làm theo em nói là được rồi. Chú ý, nhất định phải luôn mỉm cười, mỉm cười, không được nổi giận nha!"
"Biết rồi!"
Haizz, không ngờ có một ngày hắn Kiều Diệc lại rơi vào tay thằng nhóc con Kiều Tử Mạc, còn không thể không nghe hắn phân phó.
Thảm.
Sắp đến giữa trưa, Chu Tiểu Nghiên cuối cùng cũng mở cửa ra. Sau đó nàng nhìn thấy Kiều Diệc thế mà vẫn còn nhàn nhã ngồi ở ghế sofa, im lặng.
"Ngươi... Sao ngươi vẫn chưa đi vậy?"
"Ngươi không phải nói kêu ta ở đây uống trà chờ ngươi sao?"
"Ta khi nào nói để ngươi ở đây chờ ta hả!"
"Ngươi nói thời gian ăn cơm trưa còn chưa tới mà, ý không phải là bảo chúng ta đến giờ thì ăn cơm trưa sao?"
Chu Tiểu Nghiên: "Hả?"
Giỏi, năng lực phân tích của tên này phải lên trời rồi!
Nàng vụng trộm nắm chặt tay, oán hận nói: "Vậy Kiều thiếu gia ngài muốn ăn gì đây?"
"Sao cũng được, ta đều OK."
Ngươi OK nhưng ta không OK nha, ghét nhất là người khác nói sao cũng được. Hừ.
"Vậy ngươi cứ ở đây chờ đi!" Chu Tiểu Nghiên ném lại một câu, sau đó đi về phía phòng bếp.
Dù sao bây giờ Kiều Diệc đã ở đây rồi, hơn nữa nàng cũng không thể thật sự đuổi hắn đi được, cho nên vẫn là không thể không tiếp đãi hắn một chút. Coi như là vì tiểu ca ca, còn có chính nàng áy náy với Kiều Diệc, làm chút đền bù đi.
"Có muốn ta giúp ngươi không?" Không ngờ Kiều Diệc lại tự mình theo tới.
"Ôi trời ơi thôi thôi thôi, tuyệt đối đừng. Đại thiếu gia ngài vẫn là về uống trà đi, ngài mà đến đây chỉ làm tôi thêm phiền."
Mà trên thực tế, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy nếu Kiều Diệc thật đi theo nàng vào, cho dù không thêm phiền, nhưng nếu hắn đứng bên cạnh nàng thì nàng nhất định sẽ vừa bực vừa loạn.
"Ờ. Vậy được."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận