Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 90: Ngươi tốt, ta gọi Kiều Tử Mạc (length: 3877)

"Được đó, Tiểu Nguyên, ngươi vậy mà biết hắn!" Kiều Tử Mạc thẳng tắp nhìn chằm chằm Tạ Nguyên, ánh mắt kia giống như đang nói, được đó, Tạ Nguyên, vừa nãy ngươi còn chế giễu ta giống cong, ngươi chẳng phải cũng đồng dạng đang chú ý soái ca à!
Tạ Nguyên vội vàng giải thích nói: "Hắn là giáo thảo trường A, không biết hắn thì người đó cơ hồ không có!"
"Tốt à. Vậy ngươi biết nữ sinh bên cạnh hắn không?"
"Nàng quay lưng về phía ta, ta nhìn không thấy à! Bất quá ta đoán đó nhất định là bạn gái Lâm Việt, Hàn Nặc à?"
Kiều Tử Mạc nhếch miệng, "Đúng vậy."
Thì ra không chỉ hắn một người biết bọn họ là một đôi à, ngay cả Tạ Nguyên kiểu dân kỹ thuật cũng biết.
"Tử Mạc, ngươi để ý bọn họ làm gì? Chẳng lẽ nói ngươi không phải thích Lâm Việt, mà là thích bạn gái của hắn?" Tạ Nguyên hoàn toàn ra vẻ kinh hãi, "Ngươi có thể đừng như vậy à! Ngay cả ta, người không quan tâm đến chuyện bát quái cũng biết bọn họ là một đôi, hơn nữa nghe nói còn là thanh mai trúc mã, ngươi không đùa đó, mau từ bỏ đi!"
Kiều Tử Mạc tức giận trừng Tạ Nguyên một chút: "Tạ Nguyên! Ngươi không phải dân công nghệ sao? Sao nghĩ ra được mấy thứ vô lý vậy hả? Ta chỉ là bảo ngươi xem một cô nữ sinh thôi, ai nói cho ngươi là ta thích nàng?"
"Vậy ngươi còn xem..."
"Đàn ông chẳng phải đều thích xem mỹ nữ sao? Được rồi, không đùa với ngươi, ngươi còn nhớ lần trước ta nói với ngươi có một cô bé hỏi số điện thoại của ta không?"
"A! Chính là lần ngươi cùng A Hi đi ăn đồ nướng gặp phải? Cô bé kia là Hàn Nặc? Ôi trời!"
"Ngươi nhỏ tiếng một chút!"
Vèo! Một cục giấy lại bay lên mặt Tạ Nguyên. Tạ Nguyên trừng mắt. Trời ơi, sau này hắn không thèm nói Kiều Tử Mạc là mỹ nhân nữa, dù cho thật sự là một mỹ nhân thì cũng là mỹ nữ đầu gấu!
Tạ Nguyên lại im lặng gỡ cục giấy xuống.
"Sao Hàn Nặc lại hỏi số điện thoại của ngươi? Cô ấy không phải là bạn gái Lâm Việt sao?"
"Ta cũng không biết." Kiều Tử Mạc lắc đầu.
Vấn đề này hắn suy nghĩ cả tuần nay rồi. Dù sao đánh chết hắn cũng không tin Hàn Nặc là thích vẻ đẹp của hắn nên mới tới bắt chuyện hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do. Đó chính là, bọn họ đang bắt hắn làm trò đùa!
Được, đã cô ấy muốn trêu hắn, vậy hôm nay hắn cũng sẽ chơi với cô ấy một chút xem sao?
Kiều Tử Mạc nhếch miệng, lộ ra một nụ cười xấu xa. Lúc Hàn Nặc vừa đi vào, cố ý lấy tay che mặt, động tác này hắn đều đã thấy hết. Rõ ràng, Hàn Nặc đã nhận ra hắn, hơn nữa còn sợ gặp phải hắn.
Đã nàng đang tránh hắn, vậy hắn càng phải làm cho nàng không còn chỗ nào để trốn.
Kiều Tử Mạc nghĩ như vậy xong, rút ra một tờ giấy lau miệng, sau đó nhìn Tạ Nguyên đối diện cười một cách đầy ẩn ý.
"Ngươi chờ ta ở đây một chút." Sau đó Kiều Tử Mạc nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía Hàn Nặc đi tới.
Tạ Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh. Cái tên Kiều Tử Mạc này, hôm nay là muốn làm gì vậy?
Kiều Tử Mạc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Nặc, Hàn Nặc lúc đầu căn bản không phát hiện, nàng đang ăn cơm rất vui vẻ, không hề chú ý tới chuyện xung quanh. Đến khi nàng phát hiện ra thì, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa đã rớt xuống đất.
Hàn Nặc trừng mắt nhìn Kiều Tử Mạc, nhưng lại không dám hỏi hắn tới làm gì.
Không rõ ý đồ của địch thì vẫn cứ án binh bất động thì hơn.
"Chào ngươi, ta là Kiều Tử Mạc!" Kiều Tử Mạc rất lễ phép đưa tay phải ra, Hàn Nặc thực mờ mịt, nhìn Lâm Việt một chút, không biết có nên đáp lại hay không.
Nàng cũng không rõ cái tên yêu nghiệt Kiều Tử Mạc này đột nhiên chạy đến trước mặt nàng để tự giới thiệu rốt cuộc là có ý đồ gì. Hắn hôm đó không phải nói nàng bị bệnh sao? Sao bây giờ lại chủ động tới giới thiệu bản thân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận