Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 754: Ngươi sẽ hối hận sao (length: 3766)

Kiều Tử Mạc giờ phút này trong tay vẫn còn cầm bông hồng bị Hàn Nặc trả lại.
Hắn cười nhạt một tiếng, tùy tiện ném bông hồng sang bên cạnh mặt bàn.
"Lâm Việt, đã ngươi cũng định từ bỏ, chi bằng chúng ta làm một giao dịch đi."
"Giao dịch gì?"
"Ngươi xem, lần này Kiều gia chúng ta giúp Lâm gia các ngươi một ân lớn đấy chứ, dù dự định ban đầu của ta là vì Hàn Nặc, nhưng ta xét cho cùng vẫn coi như là ân nhân của nhà các ngươi. Ân... Vì ngươi hiện tại cũng không có ý định đuổi Hàn Nặc về, hay là ngươi thương tình ta một chút, nói cho ta biết một vài sở thích của Hàn Nặc đi. Ngươi coi, hôm nay ta đưa hoa hồng cho nàng, nàng không thích kìa."
Sắc mặt Lâm Việt càng lúc càng khó coi, hắn tăng thêm lực, siết chặt lòng bàn tay mình.
Kiều Tử Mạc, tên gia hỏa này, đúng là càng ngày càng quá đáng. Không chỉ kiêu ngạo công khai theo đuổi Tiểu Nặc, mà hiện tại lại còn dám ở trước mặt hắn hỏi han sở thích của Tiểu Nặc!
Sao hắn có thể đi chỉ dạy cho một gã đàn ông khác cách theo đuổi cô gái mình thích được.
"Kiều Tử Mạc, ngươi điên rồi phải không? Sao ta phải nói cho ngươi những thứ đó? Với cả, Tiểu Nặc không phải không thích hoa hồng, mà là không vui cái người tặng hoa hồng cho nàng!"
"Chẳng phải ngươi không quan tâm sao? Sao còn quản ta đuổi theo nàng như thế nào nữa! Ha ha... Lâm Việt, cho dù hôm nay ta không theo đuổi Hàn Nặc, cũng sẽ có những người khác theo đuổi thôi. Ví dụ như... Nghiêm Du Thành chẳng hạn."
Kiều Tử Mạc cố tình nói ra tên Nghiêm Du Thành, hắn biết Lâm Việt vẫn luôn rất mẫn cảm với Nghiêm Du Thành. Dù sao thì, hắn đã từng hiểu lầm rằng Hàn Nặc thích Nghiêm Du Thành, mà tên kia có khả năng vẫn chưa hết hy vọng.
Yết hầu Lâm Việt khẽ giật giật, cuối cùng liếc nhìn Kiều Tử Mạc: "Ta lười nói với ngươi, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!"
Nói xong, hắn xoay người mở cửa, đi ra khỏi phòng Kiều Tử Mạc.
Lâm Việt vừa đi, Tạ Nguyên liền đi vào.
Tên này, chắc chắn vừa nãy đã đứng ngoài cửa nghe hắn và Lâm Việt đối thoại. Kiều Tử Mạc tức giận liếc nhìn Tạ Nguyên.
"Tiểu Nguyên Nguyên, nghe lén sau lưng có cảm giác thế nào?"
"Ta không cố ý. Nếu ta thật sự bước vào, chắc ngươi còn không vui hơn nữa."
"Hừ..." Kiều Tử Mạc hờn dỗi hừ một tiếng, quay đầu đi tìm nước uống.
Tạ Nguyên chậm rãi bước đến cạnh Kiều Tử Mạc, rồi đặt đồ vật trên tay xuống, kéo ghế ngồi xuống.
"Nhưng mà Tử Mạc, ta cảm thấy trước kia ta đã hiểu lầm ngươi rồi."
"Sao? Nói nghe thử."
"Vừa nãy lúc ngươi nói chuyện với Lâm Việt, mặc dù ta không nghe được toàn bộ. Nhưng mà ta lại mơ hồ cảm nhận được một điều..." Tạ Nguyên liếc Kiều Tử Mạc, thật ra hắn cũng không chắc phán đoán của mình có đúng không.
"Cảm nhận gì?"
"Thật ra ngươi không thực sự muốn theo đuổi Hàn Nặc, đúng không?"
"Ừm?" Kiều Tử Mạc có chút ngạc nhiên nhìn Tạ Nguyên, không ngờ Tiểu Nguyên Nguyên cũng có lúc không ngốc nghếch, "Ai nói cho ngươi ta không nghiêm túc! Lẽ nào nói ta thích Hàn Nặc, ngươi không nhìn ra sao?"
"Ngươi thích Hàn Nặc là không sai. Nhưng mà lần này ngươi theo đuổi nàng, không phải là thực sự muốn ở cùng nàng. Ngươi làm như vậy, chỉ là vì kích thích Lâm Việt."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Tạ Nguyên! Ta từ trước đến giờ đều không phải người tốt, cũng không có hảo tâm đến vậy."
"Người khác không hiểu ngươi, ta còn không hiểu ngươi sao? Tử Mạc, ngươi trước giờ vẫn luôn ngoài miệng thì mạnh miệng, nhưng trong lòng lại rất tinh tế. Tình cảm của ngươi với Hàn Nặc ta vẫn luôn để ý trong mắt, có thể người khác không hiểu, nhưng ta đều hiểu cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận