Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1861: Tha thứ 4 (length: 3899)

Vậy nên Vu Hàn vì sao lại về muộn như vậy? Theo lý thuyết, hắn ở thành phố này cũng không có bạn bè gì, không thể nào ở bên ngoài lâu như vậy mà không về nhà.
Huống chi, Hàn Nặc hiểu rõ Vu Hàn con người này, trong mắt hắn chỉ có Tiểu Nghiên, mọi chuyện đều lấy Tiểu Nghiên làm đầu. Nhưng đêm hôm đó hắn đã không đến nhà Lâm đón Tiểu Nghiên về, về sau Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng không tìm nàng. Thậm chí như Tiểu Nghiên nói, nàng đã về nhà lâu rồi, Vu Hàn cũng không về nữa. Như vậy nhìn vào, có vẻ như Vu Hàn đang trốn tránh Tiểu Nghiên.
Hắn vì sao muốn trốn tránh Tiểu Nghiên?
Hàn Nặc lại đột nhiên nhớ tới, ngày đó tất cả dường như đều do Kiều Tử Mạc khởi xướng, ví như việc Lâm Việt đột nhiên sắp xếp công việc cho Vu Hàn, khiến hắn không đến được buổi tụ họp ở nhà Lâm. Còn cả trò chơi đêm đó, Kiều Tử Mạc cũng thường xuyên nhắc tới Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên, thậm chí ba người họ cùng nhau rời đi, còn hắn thì một mình chạy về, rồi bỏ mặc Chu Tiểu Nghiên cho Kiều Diệc.
Vậy nên tất cả chuyện này đều là Kiều Tử Mạc bày kế sao, hắn làm như vậy là vì điều gì?
Hàn Nặc cảm thấy mình có thể nghĩ tới những điều này, Vu Hàn đoán chừng cũng có thể nghĩ ra. Bởi vì khi mọi người đều tụ họp ở nhà hắn thì chỉ có Vu Hàn bị sắp xếp đi công tác, bất kỳ ai cũng sẽ tự hỏi vì sao chứ?
Hàn Nặc càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, nàng luôn cảm thấy mình không biết quá nhiều chuyện. Liên quan tới Tiểu Nghiên và Vu Hàn, cùng với Kiều Diệc, thậm chí cả Kiều Tử Mạc, dường như giữa bọn họ đều cất giấu những mục đích không muốn ai biết. Quay đi quay lại, giống như mỗi người đều có mục đích riêng.
Hơn nữa Hàn Nặc luôn có một loại trực giác, nàng cảm thấy Vu Hàn nhất định biết đêm đó Tiểu Nghiên đi cùng Kiều Diệc, nhưng hắn lại không nói với Tiểu Nghiên. Một khả năng là hắn không đối mặt được với sự thật này, cho nên cũng không dám đi chất vấn Tiểu Nghiên, càng không muốn nghe Tiểu Nghiên giải thích hay nói dối. Chắc đó là lừa mình dối người, cách duy nhất chỉ có trốn tránh.
Lúc này Hàn Nặc đột nhiên quay đầu nhìn lại, xe của Vu Hàn vẫn luôn đi theo phía sau họ. Vì nàng đưa Tiểu Nghiên đi nên Vu Hàn mới phải đi một mình. Không hiểu sao Hàn Nặc đột nhiên cảm thấy Vu Hàn cũng có chút đáng thương.
Nhưng bất kể thế nào, Hàn Nặc vẫn đứng về phía Chu Tiểu Nghiên. Dù nàng sẽ thấy Vu Hàn đáng thương, nhưng không thể vì thương hại mà ép buộc một người không yêu hắn ở bên hắn được. Càng đáng thương, càng không thể làm như vậy.
Hơn nữa vừa rồi Tiểu Nghiên chẳng phải đã tự nói, nàng đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nàng cũng cảm thấy nếu không thích Vu Hàn thì không nên ở bên hắn.
Nhưng ý nghĩ này, có phải Kiều Diệc mang lại cho nàng không?
"Tiểu Nghiên, có phải vì đêm hôm đó cùng Kiều Diệc ra ngoài mà cậu mới nghĩ thông suốt? Có phải vì Kiều Diệc mà cậu mới nhận ra không nên ở bên Vu Hàn? Có phải cậu cảm thấy thực ra mình vẫn còn thích Kiều Diệc, và trong thời gian ngắn không thể bỏ được hắn, đúng không?"
Chu Tiểu Nghiên không trả lời ngay, nàng chỉ cúi mắt, trầm mặc.
Hàn Nặc tiếp tục: "Thực ra ta hiểu ý cậu. Nếu cậu không thích Kiều Diệc thì khi Kiều Tử Mạc để hai người ở riêng, cậu hoàn toàn có thể tìm cơ hội rời đi, nhưng cậu không làm. Lúc Kiều Diệc bảo cậu ở cùng hắn, cậu cũng có thể cự tuyệt, nhưng cậu cũng không."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận